Polaroid

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Biến Yêu Thành Cưới

Biến Yêu Thành Cưới

Tác giả: Lục Xu

Ngày cập nhật: 04:21 22/12/2015

Lượt xem: 1341755

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1755 lượt.

lên tiếng: “Cái này gọi là hối lộ?”
Dương Cẩm Ngưng đứng ở cửa phòng tắm, tạo một tư thế đáng yêu: “Cần em tắm cùng anh không?”
Giọng nói mê hoặc khiến Cố Thừa Đông sửng sốt, nhưng sắc mặt hơi trầm xuống, lại nghĩ tới chuyện gì, “Cũng không phải là không thể.”
“Em không dùng thân thể để trao đổi.” Cô đóng cửa lại, “Tắm đi.”
Hồi lâu Dương Cẩm Ngưng mới nghe được tiếng nước truyền ra.
Kỳ thực cô rất muốn biết, rốt cuộc là cô bài xích Cố Thừa Đông sâu hơn hay là Cố Thừa Đông bài xích cô sâu hơn.
Đồng sàng dị mộng, không biết mối quan hệ của bọn họ có thể dùng từ này miêu tả được không?
Đêm nay, cô không ngủ được. Cô mông lung thấy một cô gái trẻ đang ngồi cùng mới một vị phu nhân trên bãi cỏ nỏi chuyện phiếm. Sau đó hình ảnh biến đổi, cô gái kia hỏi vị phu nhân muốn đi đâu. Phu nhân nói đi nấu cơm cho cha, cha cô sắp trở về. Thế rồi, hình ảnh lại biến đổi, cô gái trẻ kia đứng trong mưa khóc, còn người phụ nữ kia nằm trên mặt đất.
Hình ảnh tan vỡ thành vô số mảnh nhỏ.
Trong cơn mưa tầm tã, cô gái nhỏ trú dưới một gốc cây lớn, nhìn người đàn ông mà người phụ nữ nãy nhắc tới, ông ta ra khỏi xe, tay dắt một người phụ nữ khác, miệng tươi cười.
Sau đó, cô bé và người phụ nữ cùng nhau khóc, liên tục, giống như cơn mưa đang rơi kia.
Trong bóng tối, Dương Cẩm Ngưng tựa hồ cũng nghe thấy tiếng khóc, giống như tiếng gọi thê lương, khiến toàn thân cô run lên.
Cô thở dốc, mở hai mắt.
Màn đêm đen kịt trước mắt chứng minh với cô tất cả đều là mộng.
“Làm sao vậy?” Cố Thừa Đông bị tiếng thở dốc của cô làm cho giật mình tỉnh giấc, hỏi cô: “Gặpác mộng à?”
Anh vô thức ôm cô vào trong lòng, “Ngủ đi, không sao đâu.”
Chỉ là một hành động vô thức của anh, nhưng cô lại chậm rãi choàng tay ôm lấy tấm lưng lớn kia, ôm thật chặt.






Lùi một tiến hai
Chuyển ngữ: Sahara
Những lúc không chiếm được thứ mình cho là tốt nhất, hay khi cảm thấy bản thân mình không xứng với thứ gì đó, thì nên học cách lùi một bước tiến hai bước, đồng thời cũng nên học cách chấp nhận, học cách giả vờ không biết một số chuyện.
Dương Cẩm Ngưng nửa đêm tỉnh giấc nên không thể tiếp tục ngủ ngon được nữa. Lúc hửng sáng, Cố Thừa Đông tỉnh dậy theo đồng hồ sinh học. Anh cẩn thận thu tay đang ôm Dương Cẩm Ngưng về, chậm rãi xuống giường. Tất cả những hành động này của anh, cô biết hết, thậm chí nghe rõ cả âm thanh lúc anh mặc quần áo. Cô trở mình, nhìn anh.
“Dậy rồi à?”
Cho dù người một mực dùng biện pháp tránh thai là cô, những cũng là dưới sự ngầm chấp thuận của anh. Cô sẽ không sinh con nếu như anh không muốn, cô tuyệt đối không thể để con mình rơi vào cảnh ngộ không có cha.
“Ừ.” Cố Thừa Đông gật đầu, vẻ mặt không hề kích động, cũng không có thất vọng.
Cô cảm thấy như vậy không tồi, còn tốt hơn là anh hỏi lại cô “vì sao?”
Cố gia nhiều người, trước đây lão gia thích nhất là con cháu cùng nhau ăn cơm. Hiện tại thì ông cũng không bắt buộc, nếu như không có chuyện gì đặc biệt, mọi người ai cũng có thể về nhà người nấy, đỡ phải ở cùng một chỗ nhìn mặt nhau thấy phiền, đến cả cơm ăn cũng không ngon miệng.
Cố Kế Đông thấy Cố lão gia xuống lầu, còn dì Ngô đang ở trong bếp làm cơm, liền đi tới: “Dì làm cơm sớm vậy? Chuẩn bị món gì đặc biệt cho ông nội ạ?”
Cố Thừa Đông và Dương Cẩm Ngưng về nhà ở mấy ngày, đồ ăn uống đều do nhà bếp chuẩn bị đầy đủ.
“Đây là do Tam Thiếu phu nhân dặn dò.”
“Để cháu xem là cái gì ngon nào?” Cố Kế Đông đến gần nhìn rồi nói: “Tam tẩu chuẩn bị ăn chay?”
“À không phải, thực ra là ăn đồ thanh đạm.” Dì Ngô buông nguyên liệu nấu an trong tay xuống, “Cũng không biết là có phải có rồi hay không, bình thường chưa bao giờ thấy tam thiếu phu nhân yêu cầu mấy món ăn rau cỏ này.”
Cố Kế Đông cũng cầm lên xem: “Có thể lắm!”
Cố Kế Đông đi ra khỏi phòng liền trông thấy Dương Cẩm Ngưng đang nhàn nhã nằm trên ghế đọc sách. Anh chậm rãi đi tới: “Tam tẩu thật hăng hái.”
Dương Cẩm Ngưng gập quyển sách lại: “Chỉ là vì không có việc gì làm buồn chán thôi.”
“Em còn tưởng chị dâu không khỏe, định tới hỏi thăm.”
“Ở đâu ra chuyện đấy?”
“Dì Ngô nói chị bảo dì ấy làm mấy món ăn lạ lắm, đoán là chị không khỏe.”
“Khẩu vị gần đây thay đổi chút thôi. Cảm ơn tứ đệ quan tâm.”
Cố Kế Đông mặc dù bên ngoài tỏ ra bỡn cợt bất cần đời, nhưng bình thường lại hay gây chuyện ầm ĩ. Trong lòng Dương Cẩm Ngưng vỗn dĩ có cảm giác bài xích với con người này từ lâu. Lần trước cũng là do nghe theo lời nhắc của cậ