
Lời Nguyền Của Người Bán Cá Thuần Chủng
Tác giả: Lục Xu
Ngày cập nhật: 04:21 22/12/2015
Lượt xem: 1341753
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1753 lượt.
ố lão gia nói: “Hoài Đông, về công ty đi, ông không sao.”
“Vâng, ông nội.”
Dương Cẩm Ngưng nhìn Cố Hoài Đông bỏ đi, rồi mới đi vào trong: “Ông nội sắc mặt ngày càng tốt!” Cô thấy bên giường có một bát cháo: “Đại ca thật đúng là biết chăm sóc.”
“Đây là tiểu tứ đưa tới, nó nói vị rất ngon, nếu cháu thích thì bảo tiểu tứ làm cho.” Cố lão gia vẫn hay gọi Cố Kế Đông là tiểu tứ. Nếu như ông cũng dùng cách gọi như vậy để gọi Cố Thừa Đông… “Tiểu tam”, nghe thật đúng là êm tai. (^^) Nếu Cố Thừa Đông biết cô nghĩ như vậy chắc sẽ một tay bóp chết cô.
(tiểu tam là cách gọi cho những kẻ chuyên đi phá hoại tình cảm người khác, như bồ nhí)
“Hóa ra là em tư.” Cô cười cười.
“Tiểu nha đầu, sao giờ này lại tới đây?”
“Cháu buồn chán, muốn đến hầu chuyện ông nội.”
Sau đó, hai người tùy tiện nói vài chuyện, người hỏi người đáp.
Cố lão gia nhìn cô, hỏi: “Cháu và Thừa Đông thế nào?”
“Vẫn tốt ạ.”
Cố lão gia còn muốn hỏi nhiều thứ, nhưng nhìn bộ dạng này của cô, quyết định bỏ đi. Can thiệp quá nhiều không những không đạt được ước muốn mà còn có thể tạo tác dụng ngoài ý muốn.
Cố lão gia ngủ rồi, Dương Cẩm Ngưng liền đi ra, cẩn thận đóng cửa lại.
Xuống tới lầu, vừa lúc đụng mặt Cố Kế Đông.
“Ông nội vừa ngủ rồi.”
Cố Kế Đông gật đầu, bước chân dừng lại, “Chị dâu, trong hoa viên hoa nở rất đẹp, nếu buồn chán thì ra ngoài chơi.”
“Cảm ơi, chị sẽ đi.”
Dương Cẩm Ngưng đi loanh quanh một chút, nghĩ đến lời Cố Kế Đông nói, liền chuyển hướng đi ra vườn hoa.
Có điều ở đây đã sớm có người, hai mẹ con Lý Hinh và Cố Y ngồi ở đó phơi nắng, thoạt nhìn như đang nói chuyện nhà. Cô nhìn thoáng qua, chậm rãi thong thả đi tới, thầm muốn hù Cố Y Hạm.
“Ý Hạm, con và Cẩm Ngưng thân như vậy, thỉnh thoảng nên tâm sự với nó nhiều một chút, cho nó khỏi cảm thấy chán.”
“Con biết rồi mà! Mà sao mẹ lại quan tâm chuyện vợ chồng em ba thế?”
“Nhìn hai đứa chúng nó, mẹ lại cảm thấy như nhìn thấy mẹ bà bố con năm xưa. Khi đó quá mức trẻ con, đến cái tuổi này rồi mới cảm thấy chẳng có gì là không bỏ qua được cả.”
“Mẹ sao mà lại than thở bằng cái giọng như thế?”
“Hôm qua gặp bạn bè nói chuyện phiếm, tiện thể tham gia một cuộc đấu gia từ thiện, gặp đứa con gái kia… Em ba của con, thật là không biết nó nghĩ gì.”
“Nó về rồi ạ?”
“Ừ.”
“Ở cùng với em ba?”
“Chuyện này con biết là được rồi, đừng có lỡ miệng nói ra với Cẩm Ngưng đấy. Lòng của phụ nữ, kỳ thực rất yếu đuối, cũng rất chân thành tha thiết, nhưng không thể dung chứa được bất cứ tỳ vết nào.”
“Con biết rồi.”
…
Dương Cẩm Ngưng thầm nghĩ, mình đang bị một bà phù thủy nào đó ám ảnh, bị reo thần chú. Lúc nào cũng tự nhiên nghe được người khác nói chuyện bí mật. Hơn nữa, bí mật nào cũng có liên quan tới cô, còn mụ phù thủy kia tốt hay xấu lại chẳng liên quan tới cô.
Mấy chuyện liên tiếp trong một ngày khiến Dương Cẩm Ngưng tâm tình không tốt chút nào. Ngay cả lúc ăn cơm tối, Cố Thừa Đông và Cố Hoài Đông khẩu chiến cũng không khiến cô cảm thấy hứng thú, mãi đến khi ánh mắt mọi người đều tập trung trên người cô, cô mới ngẩng đầu lên.
Hình như… trọng tâm câu chuyện bọn họ đang nói, là cô!
Cuối cùng Cố Thừa Đông nói ba chữ: “Người một nhà” .
Cô tức giận liếc nhìn Cố Thừa Đông, lời này là anh đang nói chính anh!
Cố Thừa Đông cũng nhìn cô, ý nói anh đã nói xong.
Rất khó có dịp cả nhà đoàn tụ ăn cơm, Cố lão gia muốn cả nhà vui vẻ, nhưng nhìn cái dạng này…
“Dì Ngô, đưa cơm vào trong phòng tôi.”
Cố Hoài Đông tức giận nhìn Cố Thừa Đông, không nói gì.
Dương Cẩm Ngưng hoàn toàn toàn không biết bọn họ vừa rồi đang nói cái gì.
Cố Y Hạm nhìn Dương Cẩm Ngưng nhịn không được nở nụ cười. Cố Thừa Đông là ý nói đều là người một cà hà cớ gì phải nổi giận, nếu Dương Cẩm Ngưng đã là vợ của anh, anh đương nhiên không thể làm tổn hại tới Dương gia. Cố Hoài Đông thì lại bới móc, nói Cố Thừa Đông, đang mượn cớ để thể hiện mình. Cố lão gia không nói gì, chỉ tỏ ra không vừa lòng.
Có điều, Cố Y Hạm cảm thấy đối với ông nội mà nói, dù là người một nhà, nhưng thực ra ông hoàn toàn không coi thân đối phương.
Người không có phản ứng gì còn có Cố Kế Đông, dường như cái gì cũng không nghe thấy.
Dương Cẩm Ngưng tự kiểm điểm bản thân. Cho dù Cố Thừa Đông nhìn từ góc độ nào cũng là đang giúp đỡ cô. Cô không nên làm mặt lạnh với anh. Đang ngồi ăn cơm với mọi người mà thất thần như vậy thật là không nên.
Vì vậy Dương Cẩm Ngưng chuẩn bị nước nóng cho Cố Thừa Đông đi tắm, lại sắp sẵn quần áo ra.
Cố Thừa Đông nhìn thấy vậy, không nhịn được