
Tác giả: Quỳnh Dao
Ngày cập nhật: 04:48 22/12/2015
Lượt xem: 1341078
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1078 lượt.
br>Bảo Lâm lắc đầu chầm chậm:
- Chưa.
- Vậy cứ nói đi.
Đầu vẫn lảng vảng lời răn của cha: "Coi chừng, trên phương diện giao thiệp với đàn bà, hắn khá tai tiếng". Bảo Lâm run giọng nói:
- Tôi... Tôi không phải là đối tượng để anh đùa giỡn. Tôi...
Giọng nói của Bảo Lâm càng run hơn:
- Tôi có thể tưởng đó là thật...
Ta. Thắng nhìn thẳng Bảo Lâm rồi đột ngột đứng dậy.
- Ông làm gì đấy?
Bảo Lâm hỏi, Thắng chợt nói:
- Chúng ta ra sàn nhảy đi!
Bảo Lâm nhìn ra sàn nhảy. Khách không nhiều lắm, một điệu Mambo. Chợt nhiên nàng nhớ đến lời của Từ Sâm bàn về Duy Trâm, Bảo Lâm vội nói:
- Tôi không biết nhảy disco hay tango.
Tạ Thắng nói:
- Đây không phải là Disco! Anh cũng không muốn thấy em nhảy biểu diễn mà chỉ là muốn được gần em... gần em một chút.
Tạ Thắng kéo Bảo Lâm ra sàn nhảy, ôm sát nàng vào lòng. Tạ Thắng đưa nàng đi theo tiếng nhạc và nói nho nhỏ:
- Anh cho em biết nhé, ngay cái hôm đầu tiên em bước chân vào phòng khách nhà anh là em đã khiến anh chú ý. Ban nãy, em vừa bảo là em tầm thường, không đẹp, không biết đuổi theo thời thượng, không có gì xuất sắc. Nếu em nghĩ như vậy thì không đúng đâu. Trong mắt anh, em rất đẹp. Đương nhiên không phải là cái đẹp của minh tinh tài tử mà là cái đẹp của nội tâm, một cái đẹp kín đáo. Nhiều lúc đối diện với em, anh chợt thấy mình tầm thường, thô tục vô cùng, Bảo Lâm!
Tạ Thắng tiếp tục, giọng nói như van nài:
- Hãy bỏ hết mọi chiếc mặt nạ ngụy trang. Chúng ta hãy nhìn thẳng vào nhau. Thú thật với em, anh rất yêu tự do, anh không muốn bị bất cứ người đàn bà nào cột chân mình lại. Mấy năm qua, anh rất thỏa mãn với cuộc sống độc thân mà mình có, nhưng rồi sự xuất hiện của em đã làm cuộc sống bình thản kia đảo lộn hết. Bảo Lâm! Tại em không nghĩ về mình thành thử em không biết cái cao ngạo, bất cần một cách thoát tục của em, cộng thêm cái nhạy cảm trong ứng xử, cái tự cao tự đại, cái cố chấp, tất cả những cái đó làm anh choáng, anh bị mê hoặc. Vâng, em không có những bộ áo sang trọng, không có những đồ trang sức đắt tiền, không trang điểm, không đua đòi thời thượng, em hơi bảo thủ, nhưng không hiểu sao, anh lại thích em vô cùng. Tất nhiên, anh muốn em phải mặc đẹp hơn, anh cũng thích ăn mặc đẹp, nhưng vấn đề đó không phải là vấn đề chính. Cái chính là... Em biết không...
Tạ Thắng kề môi sát vào tai Bảo Lâm:
- Anh yêu em.
Bảo Lâm thấy như muốn ngạt thở, nàng tựa đầu vào vai Tạ Thắng. Nàng không nói được gì cả, cũng không nhìn được vì mắt đã nhòa lệ rồi.
Tạ Thắng tiếp tục nói:
- Em có nhớ nụ hôn đầu tiên của chúng ta trong thư phòng không? Có lẽ bấy giờ anh cũng chưa biết tại sao mình lại làm như vậy, vì anh không có thời gian để suy nghĩ. Anh đã bị em phản kháng và bắt đầu phân tích. Anh cố tìm đủ mọi lý lẽ để biện bạch, để trốn tránh sư thật, nhưng cuối cùng anh mới thấy mình thua. Anh đã bị em chiếm ngự. Bảo Lâm! Bây giờ thì anh hiểu chính mình rồi. Anh không thể sống thiếu em. Có điều, anh không biết là em có cùng một suy nghĩ như anh không?
Bảo Lâm yên lặng, chỉ tựa đầu vào vai Thắng. Ông Tạ Thắng lo lắng hỏi dồn:
- Bảo Lâm, em nói đi. Sao em không nói gì cả?
Bảo Lâm vẫn yên lặng với hai dòng nước mắt.
- Hay là em chê anh? Anh già lắm phải không?
Bảo Lâm chỉ lắc đầu.
- Em nói đi! Sao không nói? Em không nhẫn tâm nói hai tiếng từ chối ư?
Tạ Thắng cắn nhẹ lấy môi, cương quyết:
- Anh đã chuẩn bị sẵn sàng rồi đây, em cứ nói thật. Đừng thương hại anh, cũng đừng nể nang gì anh cả, hãy nói thật lòng em.
Bảo Lâm không thể yên lặng mãi, không thể để Tạ Thắng hiểu lầm. Bây giờ thì nàng đã hiểu ra tại sao Từ Sâm bao giờ trước mặt nàng cũng chỉ là một đứa con nít mới lớn. Thì ra vì sự hiện diện của người đàn ông này. Đúng rồi! Dáng dấp trưởng thành, chững chạc của ông ta đã đi vào tiềm thức nàng từ lâu. Có lẽ nàng đã yêu Tạ Thắng từ lâu lắm rồi.
Bảo Lâm bắt đầu nói, giọng ấp úng:
- Tôi đã nói... ông làm thế... Tôi sẽ tưởng là thật đấy!
Tạ Thắng trừng mắt:
- Tưởng là thật? Thế Lâm nghĩ là tôi nói đùa ư?
Bảo Lâm nói:
- Tôi cũng không biết là... Ông nói thật lòng đấy chứ?
- Trời đất! Mãi đến giờ phút này Lâm còn hỏi như vậy được sao? Anh đã nói anh không muốn bị bất cứ người đàn bà nào cầm chân, nhưng mà nếu bây giờ em đến với một người đàn ông nào khác, có lẽ anh sẽ hóa điên mất. Vì vậy, em phải là của anh, em phải là vợ anh.
Bảo Lâm xúc động ôm sát Tạ Thắng vào người. Bước chân của hai vẫn đều theo điệu nhạc, nhưng bây giờ thì đã có xuất hiện nụ cười, nụ cười trên môi, trên mắt Bảo Lâm:
- Ông có hối hận vì điều ông vừa nói không?
Tạ Thắng có vẻ bồn chồn:
- Hối hận? Tại sao lại phải hối hận? Em nói đi, em đồng ý hay là khước từ?
Bảo Lâm hỏi một cách nhẹ nhàng:
- Ông thấy sao? Tôi thấy ông khờ thật. Giả sử như bây giờ ông có thấy hối hận, định rút lại lời nói đó, tôi cũng không cho đâu.
Tạ Thắng như chựng lại. Chàng như vừa nghe được lời Chúa phán truyền. Chàng siết chặt tay Bảo Lâm nói:
- Không được, phải rời khỏi đây ngay.
Bảo Lâm ngạc nhi