XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Bó Hoa Cúc Tây Cuối Cùng

Bó Hoa Cúc Tây Cuối Cùng

Tác giả: Xuân Thập Tam Thiếu

Ngày cập nhật: 04:16 22/12/2015

Lượt xem: 134544

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/544 lượt.

hôi, đừng cãi lời mẹ…”
“Vậy cũng được…”
Sau đó, một giọng nói không ngờ vang lên ở cửa phòng bệnh “Dì à, cháu chở Bội Bội về, sáng mai sẽ trở lại thăm dì.”
Tinh Tuệ thoáng chốc ngây ngẩn cả người, mở to hai mắt, nhìn Cao Nguyên trước mặt… trong mắt của anh cũng thoáng hiện lên một tia kinh ngạc.
Đó là giọng của Kỷ Dần Hạo!
Tuyệt đối sẽ không sai.
Trong nháy mắt, Tinh Tuệ bị một cảm giác hoang đường nhục nhã bao phủ.
Người đàn ông đó đã từng vứt bỏ cô, đã từng làm cô đau giờ đây đang đứng ở cửa, có lẽ anh đang tay trong tay một người phụ nữ. Mà cô đây… lại đi cứu mẹ của tình địch, đồng thời lại nằm cùng một phòng bệnh chỉ cách bởi một tấm màn. Còn người đàn ông vẫn đang còn ở trong cơ thể cô đây… và cô là không có tình yêu, chỉ là sưởi ấm lẫn nhau.
Cửa phòng bệnh được đóng nhẹ lại. Nước mắt Tinh Tuệ cũng ngăn không được chảy xuống.
Cao Nguyên không biết đang nghĩ gì , vẫn duy trì tư thế cũ, giống như căn bản không muốn xuống từ trên người cô, không ngừng lấy ngón tay bôi đi nước mắt trên gò má cô, mà bôi thế nào cũng không sạch sẽ.
Cô không có, cũng không dám khóc thành tiếng, chỉ là quật cường mím môi. Hiếm khi thấy Cao Nguyên ôn nhu như vậy hôn lên trán cô, hôn khóe mắt cô, mà cô lại hận không thể một cước đạp anh xuống.
Một lát sau, giường bên cạnh truyền đến tiếng ngáy đều đều, Tinh Tuệ cuối cùng dùng sức đẩy Cao Nguyên ra. Anh thiếu chút nữa từ trên giường té xuống đất, nhưng tuyệt nhiên không chút tức giận.
Anh đứng dậy mặc quần áo tử tế, sau đó như lúc mới tới, cứ như vậy ngồi ở mép giường quan sát cô.
Tinh Tuệ quay lưng về phía anh, lúc này cô thật không muốn nhìn mặt anh.
Không biết qua bao lâu, cô mơ hồ nghe được anh cúi đầu thở dài, ngón tay sờ chút vành tai của cô, cô tức giận đẩy tay anh ra, tiếp tục quấn mình trong chăn.
Anh lại ngồi một hồi lâu, mới đứng dậy rời đi. Trước khi đi, mở hé tủ trên đầu giường thả vào một tập vé taxi.
Đêm nay Tinh Tuệ dường như không hề chợp mắt, trằn trọc đến 4,5 giờ sáng. Thừa dịp lúc y tá giao ban, cô len lén chạy ra khỏi bệnh viện. Cô ngồi trên xe taxi, cảm thấy tối hôm qua quả thực là một cơn ác mộng, mà lại là một cơn ác mộng khó tin!
Lúc xuống xe, cô móc tập vé taxi ra đưa cho tài xế.
Có phải hay không, Cao Nguyên đã sớm nghĩ đến, người không có đồng nào như cô sẽ phải làm như vậy?






Bất ngờ
Cao Nguyên đi vào phòng làm việc, lúc đầu thư ký vừa thấy anh liền cười tiến lên đón chào nhưng khi thấy vẻ bực dọc trên mặt anh, lập tức lại thức thời đi ra.
“Cậu có xem tin tức sáng nay không?” Một đồng nghiệp đi theo phía sau anh sơ ý nói, “Các công ty đang lên án chống lại sự độc quyền của Tripoli, giá cả dầu thô đã có chút giao động, nhưng trong lúc tình hình chưa có những chuyển biến cụ thể, các tập đoàn đều án binh bất động…”
Cao Nguyên trở tay đóng kín cửa phòng làm việc của mình, giọng nói của đồng nghiệp đó bị giam ở ngoài cửa.
Anh đi đến ghế ngồi xuống, mở ba cái máy tính các bảng biểu và vài trang web, đồng hồ phân biệt các múi giờ ngoại hối khác nhau trên thị trường thế giới lần lượt hiện ra. Anh lại mở ra một máy vi tính xách tay khác, xem một lần tất cả tin tức quan trọng. Sau đó, so sánh chỉ số giao dịch giá cả trên tổng số ngạch tại các trang web khác nhau. Sau khi làm xong hết thảy, anh nhấn nút máy điện thoại nội bộ nói: “Vui lòng cho tôi một ly Latte đá.”
“Này…” Đổng Vân vò đầu bứt tai, “Thua thiệt bao nhiêu?”
Cao Nguyên âm thầm liếc mắt: “Thua một ngàn vạn cậu cho tôi mượn sao?”
Đổng Vân kinh ngạc suy nghĩ mấy giây, sau đó làm bộ nghiêm túc trả lời: “Vậy tôi muốn trước tiên điện thoại cho Thiệu Gia Đồng, xem có thể điều tra vì sao thua một lượng tiền mặt nhiều như vậy hay không?”
Cao Nguyên trừng mắt nhìn gương mặt dối trá kia một hồi lâu, sau đó nở nụ cười.
Đổng Vân cũng cười: “Nói đi, rốt cuộc chuyện gì?”
“Không muốn nói.” Cao Nguyên thò tay vào túi quần tây lấy ra một gói thuốc lá, đốt một điếu. Vừa hút một hơi, thì người phục vụ đến nhắc nhở anh nhà hàng cấm hút thuốc. Anh vội vã phẫn nộ diệt tàn thuốc dưới đất, trong lòng cảm thấy ngột ngạt.
Đổng Vân vẫn nhìn anh, “Ti” một chút lưỡng lự hỏi: “Cậu đừng nói là có dính líu với phụ nữ nhe!”
Cao Nguyên bật cười: “Vì sao hỏi như vậy?”
Đổng Vân nhún vai: “Đàn ông mà, đơn giản phiền não chỉ có tiền và phụ nữ. Dùng sự hiểu biết của tôi đối với cậu, không phải là tiền … như vậy chỉ có phụ nữ.”
“…” Anh không phải không thừa nhận, kiểu lý luận này cực kỳ nông cạn, nhưng không phải là không có lý.
“Được rồi, phụ nữ nào có bản lĩnh làm cho Cao đại thiếu gia hao tổn tâm trí vậy?”
Cao Nguyên cười khổ lắc đầu: “Không phải, chỉ là gần đây đã xảy ra chút chuyện… nhưng tôi rất không có tí sức lực nào để bàn luận.”
Con ngươi Đổng Vân đảo một vòng, nói: “Cậu sẽ không phải bị ED đi?”
Cao Nguyên nheo mắt lại: “Đó là cái gì?”
“Erectile Dysfunction.” Đổng Vân dùng giọng Luân Đôn chuẩn trả lời. (Dịch: Liệt dương)
Cao Nguyên sửng sốt một