
Tác giả: Xuân Thập Tam Thiếu
Ngày cập nhật: 04:16 22/12/2015
Lượt xem: 134581
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/581 lượt.
ng cái … anh đang lái xe trên đường cái và cô tự nhiên cũng đuổi theo trên đường cái. Bây giờ đã mười một giờ rưỡi đêm, trên đường xe rất ít, nhưng phần lớn đều chạy rất nhanh nên cũng là lúc thường xảy ra tai nạn.
Trong kính chiếu hậu, bóng dáng đó vẫn còn ngu ngốc đuổi theo, phía sau cô, một chiếc xe lao tới như tên bay, đèn xe chói mắt. Anh bị hù dọa đến tim cũng muốn ngừng đập, vội vàng dừng xe lại, nhấn đèn warning, nhảy xuống xe chạy ngược trở lại.
Anh điên rồi, dường như chỉ chạy chừng một trăm mét thôi nhưng sao anh thấy như vô tận… anh ôm cô vào lòng… nhảy sang một bên… chiếc xe với ánh đèn sáng chói kia đã sớm đổi sang hướng khác.
Anh ôm cô thật chặt, vẫn còn chóa mắt bởi ánh đèn xe tải mà anh dường như không nhìn rõ được gương mặt cô, chỉ mơ hồ ôm một hình dáng quen thuộc.
Cự ly một trăm mét có xa không? Thật sự là không xa không gần, chỉ cần chạy có mười mấy giây thôi, nhưng nếu xảy ra tai nạn, thì chỉ cần chậm một giây thôi anh cũng phải hối hận cả đời. Lúc ấy trong lòng anh chỉ có một ý niệm trong đầu: ngàn vạn không thể để cho cô có chuyện gì!
Lúc vừa ôm cô vào lòng, anh nhẹ nhõm thở ra. Nhưng giờ khắc này, một cảm xúc sợ hãi bắt đầu tràn khắp toàn thân, cả máu huyết cũng có cảm giác như đang chạy ngược trở lại.
”Em điên rồi? !” Anh buông cô ra, hai tay đặt tại trên vai cô, hét lớn, “Em muốn đuổi theo sao không chạy trên lối đi bộ? ! Nếu đuổi không kịp, sao không gọi điện thoại cho anh? !”
Đường Tinh Tuệ vẫn đang thở gấp, vẻ mặt đưa đám, trả lời: “Em đâu phải người không biết điều đó… Em gọi điện thoại cho anh cả đêm anh cũng không thèm nhận… em… em…”
”Em thật làm anh tức chết!!” Cao Nguyên dường như giận đến phát run, nói không rõ ràng, tức giận vì bị hù dọa, anh không dám nghĩ lại cảnh tượng vừa rồi, cảm giác cả trái tim mình đều muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Không ngờ chỉ sau khi bị anh rống lên vài tiếng, Đường Tinh Tuệ đột nhiên “Oa” một tiếng khóc lên.
Cao Nguyên sửng sốt một chút, vừa giận vừa mắng: “Em khóc cái gì?”
Người bị sợ hẳn là anh mới đúng chứ? !
Đường Tinh Tuệ trong bộ áo váy công sở, chỉ đứng đó khóc lớn nhìn thật buồn cười. Cô gắt gao ôm lấy eo anh, vừa khóc vừa nói: “Anh đừng nóng giận… Em không biết anh ấy định giở trò quỷ gì ở nhà hàng, nếu là biết rõ em đã không đi…”
Cao Nguyên kinh ngạc há to miệng, nỗi sợ hãi trong lòng anh chính là chỉ trong nháy mắt nữa thôi cô có thể bị tai nạn, mà cô khóc lớn vì sợ anh hiểu lầm về sự kiện ở nhà hàng vừa rồi…
Chỉ thiếu chừng một giây thôi, mọi sự như treo trên đầu sợi tóc… nhưng giờ đây, chỉ cần cô bình an, mọi sự khác đối với anh mà nói đều trở nên vô nghĩa!
”Anh không tức giận…” Anh dở khóc dở cười.
”Anh gạt người!” Cô khóc càng thảm hại hơn, bởi cô cho là anh đang qua loa, “Anh mới vừa rồi còn nói anh tức chết đó thôi!…”
”Anh…” Cao Nguyên liếc mắt. Trong chuyện này đúng là “ông nói gà bà nói vịt” mất rồi!
Bỗng nhiên, Đường Tinh Tuệ nhào vào lòng anh, làm anh mềm lòng muốn giải thích cũng không thể nào bật thốt nên lời…
Cô cúi đầu chui vào trong ngực anh, mạnh đến nỗi anh đau cả xương sườn, gắt gao ôm eo của anh, nói:
”Cao Nguyên, anh đừng bao giờ rời khỏi em…”
Trưởng thành
Tiết trời đã vào cuối thu, ban đêm, đắp một cái chăn mỏng thì hơi lạnh nhưng nếu đắp một cái chăn lông lại hơi nóng…vì vậy, Đường Tinh Tuệ cứ lăn qua lăn lại.
“Anh giúp em kéo cái chăn lông lên một chút.” Cô nằm quay lưng về phía anh, chắc do khi nãy khóc nhiều quá nên cô nói toàn giọng mũi.
Cao Nguyên làm theo.
Một lát sau, cô lại bắt đầu đá chăn lông.
“… Em là nói, ” Đường Tinh Tuệ từng chữ từng câu, “Em không có nói bởi vì muốn ngủ mới không cùng anh làm … là bởi vì chúng ta đã hứa chừng nào nhất định ở bên nhau thì mới có thể làm … cho nên em mới nói không bằng anh làm!”
Này… Gì mà ngổn ngang ? Cao Nguyên thấy mình đường đường là tốt nghiệp MBA vậy mà không thể nào lý giải được logic của Đường Tinh Tuệ, vĩnh viễn không thể nào hiểu được, nhưng anh vẫn nhớ lúc nhào vào lòng anh cô nói gì cơ mà !
“Em kêu anh đừng rời bỏ em chẳng lẽ còn không phải là nhất định muốn ở bên anh sao?”
“Không phải à nha…” Cô vẻ mặt vô tội lắc đầu.
“…” Anh cảm giác khó khăn như bị ăn một con ruồi chết.
Đường Tinh Tuệ nhún vai, lại buồn ngủ. Trong bóng tối, Cao Nguyên cảm giác mình bị dục vọng thiêu đốt, suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng quyết định xuất ra đòn sát thủ …
Anh khẽ rên vài tiếng, sau đó ôm cô từ phía sau, bắt đầu làm nũng:
“Tinh Tuệ… em không thể như vậy…”
“Không được.” Cô trả lời cực kỳ kiên quyết.
“Anh muốn…” âm cuối của anh kéo cực kỳ dài.
“Không được.” Lúc này Đường Tinh Tuệ, tựa như pháp sư Tam Tạng, giọng cực kỳ cương quyết, “Đã nói không thể làm là không làm. Anh mau ngủ đi.”
Anh tiếp tục than thở, sau khi phát hiện không thể đùa được, Cao Nguyên lầm bầm một câu: “Làm sao ngủ được…”
Bỗng nhiên, Đường Tinh Tuệ xoay người lại, hôn lên trán anh một cái, nhìn gương mặt anh sáng tối qua án