XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Bốn Tháng Yêu Chưa Đủ

Bốn Tháng Yêu Chưa Đủ

Tác giả: Nhân Hải Trung

Ngày cập nhật: 04:13 22/12/2015

Lượt xem: 134839

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/839 lượt.

ọi người đến tập trung tại cửa ra vào nhà người ta, cản trở việc đi lại của người dân trong tòa nhà, như thế gọi là phỏng vấn ư? Mọi người hiểu như thế nào về xã hội văn minh? Nếu không hiểu thì về họp lại Nghị quyết Đại hội 17 đi."
Đám đông dần dần giãn ra, lúc đó Tịnh Ngôn mới được hít thở không khí trong lành, cô cảm thấy ngứa họng và ho.
"Hoa tiểu thư, cô không sao chứ?" Âu Dương khó khăn lắm mới chen được vào bên cạnh Tịnh Ngôn, khuôn mặt của cô đầy mồ hôi, hai má đỏ bừng.
"Tôi, tôi ..." Tịnh Ngôn rất muốn trả lời Âu Dương, nhưng do quá sợ hãi và chưa hết run nên cô không thể trả lời Âu Dương một cách rõ ràng.
*******
Con đường trong tu viện rộng rãi vắng vẻ, thỉnh thoảng có một vài người đi bộ trên vỉa hè, hai bên ven đường là mặt hồ vắng lặng, màn đêm buông xuống phía xa bên ngoài tu viện là những tòa nhà cao tầng sáng đèn làm cho màn đêm trong tu viện trở nên lung linh huyền ảo.
Mở cửa bước xuống xe, nữ Viện trưởng đã đứng trước cửa tòa nhà chờ sẵn với vẻ mặt tươi cười:
"Ông Khổng, xin chào, lâu lắm rồi không gặp".
"Lâu lắm rồi không gặp, Viện trưởng có khỏe không?" Khổng Dịch Nhân gật đầu đáp lại.
"Tôi vẫn khỏe, Thượng đế luôn mỉm cười với tôi."
"Vâng" Khổng Dịch Nhân mỉm cười hỏi, "Tự Thanh và Phương Ngẫu khỏe không?"
"Họ cũng khỏe".
Hai người đã đi đến cửa lớn của Tu đạo viện, trời tối đen, hành lang yên tĩnh, thỉnh thoảng có một vài nữ tu đi ngang qua với khuôn mặt hiền từ, nhìn thấy Viện trưởng và Khổng Dịch Nhân họ đều cung kính cúi đầu chào, bước chân nhẹ nhàng khoan thai.
Hai người đi đến một căn phòng nhỏ ở góc bên trái tu viện, cánh cửa mở ra, một phụ nữ mặc quần áo tu sỹ xuất hiện trước mặt hai người, khi nhìn thấy Viện trưởng và Khổng Dịch Nhân, vị nữ tu sỹ nhẹ nhàng chào, "Viện trưởng", sau đó đưa mắt nhìn sang phía Khổng Dịch Nhân gật đầu nói, "Ông Khổng, tôi đang đợi ông".
Căn phòng nằm bên bờ hồ, ánh đèn điện chiếu xuống mặt hồ phản chiếu lên tường tạo lên không gian lung linh huyền ảo. Trên mặt hồ có một cây cầu gỗ kéo dài từ bờ ra đến giữa hồ, càng làm tăng thêm vẻ đẹp lãng mạn cho khuôn viên tu viện. Mỗi lần đến tu viện, phong cảnh ở đây đều khiến mọi người khó quên, kiểu dáng kiến trúc của tu viện cũng rất độc đáo với những tòa nhà mang phong cách kiến trúc kết hợp giữa nền nghệ thuật phương Đông và phương Tây.
"Tự Thanh, bà có biết tại sao tôi đến đây không?"
Tự Thanh đưa mắt nhìn Khổng Dịch Nhân, bà bình tĩnh đáp, "Tôi biết, hôm qua cha có gọi điện cho tôi thông báo, nếu không thì hôm nay tôi phải đi gặp mấy người bạn".
"Xin lỗi vì đã làm phiền bà".
"Đã đến lúc tôi phải báo đáp cho bà."
"Xin đừng nói hai chữ báo đáp, mặc dù ông không còn yêu tôi, nhưng mọi người ai cũng có quyền được theo đuổi cuộc sống mà mình muốn, bản thỏa thuận đó nếu có thể giúp được hai người thì tôi rất vui."
"Không, tôi vẫn rất yêu bà."
Tự Thanh mỉm cười, "Tôi cũng mãi mãi yêu ông, đó mới là một tình yêu lớn lao chân chính".
Khổng Dịch Nhân im lặng một vài phút và gật đầu nói, "Hãy tha thứ cho tôi, tôi đã yêu người khác rồi, tôi thật có lỗi"
"Như vậy cũng tốt, nếu như tôi có khả năng đoán biết trước được mọi thứ thì tôi có thể biết được rất nhiều bí mật và tri thức khác nhau, nếu như có phép màu thì tôi có thể dời non lấp bể, nhưng nếu không có tình yêu tức là tôi không có gì cả."
"Nhưng tôi bắt đầu thấy lo lắng."
"Tôi có thể biết điều gì khiến ông lo lắng không?"
Khổng Dịch Nhân quay đầu nhìn xuống mặt hồ và nói, "Rất nhiều, tôi luôn cho rằng mình thường không chút ý đến rất nhiều thứ. Tuổi tác, thời gian không thể lấy lại được và nó mãi mãi mất đi".
Tự Thanh thở dài và nói, "Thượng đế đã để thất lạc con người và cũng chính con người đã thất lạc Thượng đế".
"Tự Thanh, có lẽ bà sẽ chê cười tôi?"
"Xin hãy gọi tôi là nữ tu sỹ Anna." Tự Thanh vịn tay vào vai Khổng Dịch Nhân và nói, "Tôi sẽ cầu Chúa cho ông, phó thác mọi khổ nạn cho đức Chúa toàn năng, lắng nghe sự dạy bảo của Người".
"Cám ơn, những vấn đề khác tôi sẽ trực tiếp bàn với nhà họ Vệ."
"Ông yên tâm, tôi biết phải làm thế nào mà." Tự Thanh gật đầu mỉm cười, "Sắp đến giờ ăn tối rồi, ông ở lại ăn cơm với chúng tôi chứ?".
"Không, tôi sắp phải về New York rồi."
Tự Thanh nhanh chóng tiễn Khổng Dịch Nhân ra cửa, lái xe đã chờ sẵn ở đó, đứng ở bên cạnh mở cửa xe cho Khổng Dịch Nhân.
"Tự Thanh", Khổng Dịch Nhân ngồi vào trong xe, dừng lại một lúc Khổng Dịch Nhân nói tiếp, "Nữ tu sỹ Anna, tôi đi đây!".
Ánh sáng phản chiếu xuống mặt hồ hiện lên trong đôi mắt của Tự Thanh, bà mỉm cười và nói, "Chúa sẽ ban phước lành cho ông, tạm biệt".
Chiếc xe chuyển bánh, người phụ nữ quay xuống nói, "Thưa ông, vừa rồi có một cuộc điện thoại từ trong nước gọi đến, ông không có ở nhà nên tôi nói họ đợi một chút".
"Sao?" Khổng Dịch Nhân suy nghĩ một lúc, ngẩng đầu lên hỏi lại.
"Họ vẫn đang đợi."
"Hãy nối điện thoại với họ."
Điện thoại được kết nối, giọng nói ở đầu dây bên kia có vẻ cung kính.
Sau khi kết thúc điện thoại, viên trợ lý quay xuống nói, "Thư