
Năm Tháng Là Đóa Lưỡng Sinh Hoa
Tác giả: Nhân Hải Trung
Ngày cập nhật: 04:13 22/12/2015
Lượt xem: 134841
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/841 lượt.
a ông, mọi thứ ở sân bay đã được chuẩn bị xong".
"Tốt." Khổng Dịch Nhân ngòi phía sau đang nhìn ra ngoài, vẻ mặt nghiêm khắc không biểu lộ tình cảm, "Cậu về New York trước, nói với họ không ai được đi đâu cả".
Bỗng nhiên cảm thấy trong xe hơi lạnh, viên trợ lý hạ giọng hỏi, "Thế còn ông?"
"Đến sân bay quốc tế gần đây, tôi có việc quan trọng."
*******
Trong quán cà phê, không gian rất yên tĩnh, chỉ có một vài người khách đang ngồi uống cà phê và nói chuyện phiếm. Hôm nay trời rất lạnh nhưng khuôn mặt của Uy Liêm vẫn ướt đầm mồ hôi. Uy Liêm nhìn xung quanh quán không thấy Tịnh Ngôn liền nói với nhân viên lễ tân, "Tôi muốn tìm một cô gái". Trong khi nhân viên lễ tân chưa kịp trả lời thì bỗng có tiếng của Âu Dương từ phía cầu thang, "Uy Liêm?".
"Âu Dương", Uy Liêm tiến lại gần phúa Âu Dương và hỏi, "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?".
"Hoa Tịnh Ngôn đang ở trên tầng hai." Âu Dương dẫn Uy Liêm lên lầu, trên tầng hai rất vắng khách, chỉ có hai mẹ con một người khách đang ngồi ở góc đối diện, cô con gái nhỏ đang nằm ngủ trên ghế, người mẹ trẻ rất xinh đang ngồi đọc tạp chí, khi thấy có tiếng bước chân vào phòng, cô ta liền nhìn ra cửa, sau đó tiếp tục lật trang tạp chí để đọc.
Không có thời gian quan tâm đến người khác, Uy Liêm đi về phía chổ Tịnh Ngôn ngồi, khuôn mặt của Tịnh Ngôn trắng nhợt, thần thái mệt mỏi.
Đã quen với Tịnh Ngôn nhiều năm, Uy Liêm thấy cô luôn là người bình tĩnh, tự tin, khi chia tay với Chu Thừa Khải, Tịnh Ngôn đã mời Uy Liêm đi uống rượu tâm sư. Nhưng lần này, mặc dù cô không biểu lộ ra mặt, nhưng nhìn sắc mặt trắng bệch, ánh mắt thất thần của Tịnh Ngôn có thể thấy cô đang rất buồn phiền và lo lắng.
"Xảy ra chuyện gì vậy?" Uy Liêm kéo Âu Dương ngồi xuống, nhìn Tịnh Ngôn và hỏi.
"Uy Liêm", Tịnh Ngôn ngẩng đầu lên mỉm cười và hỏi, "Sao cậu vẫn còn ở trong nước?".
"Tôi..." Uy Liêm đưa mắt nhìn Âu Dương đang ngồi bên cạnh, anh không trả lời Tịnh Ngôn mà hỏi tiếp, "Tịnh Ngôn, tình hình của cậu lúc này rất căng thẳng đúng không? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?".
Tịnh Ngôn mỉm cười một cách đau khổ, "Cậu không lên mạng đọc tin tức sao? Tôi cứ nghĩ là cả thế giới đều biết rồi chứ".
"Lên mạng?" Uy Liêm tỏ vẻ không hiểu, "Hôm qua tôi mới trở về từ Nhật Bản, xuống sân bay đã rất khuya rồi và luôn bận rộn cho tới lúc này".
"Vậy sao?" Tịnh Ngôn quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Uy Liêm vẫn không hiểu chuyện gì đã xảy ra với Tịnh Ngôn. Từ đầu đến giờ Âu Dương luôn im lặng ngồi bên cạnh Uy Liêm, lúc này cô mới lên tiếng, "Uy Liêm, vừa rồi có rất nhiều phóng viên đã tập trung ở cửa chung cư để phỏng vấn Tịnh Ngôn".
"Phỏng vấn?", Uy Liêm thấy kỳ lạ nên hỏi lại, "Phỏng vấn chuyện gì chứ?"
"Đó là..."Âu Dương không biết bắt đầu thế nào, cô chau mày nhìn Tịnh Ngôn
"Phỏng vấn để hỏi tôi tại sao vừa mới chia tay với Chu Thừa Khải đã đến với Khổng Dịch Nhân, tại sao tôi thích lấy một người giàu có?" Tịnh Ngôn quay lại và nói rất thản nhiên.
Mặc dù, Tịnh Ngôn đã nhiều lần thông báo tin giật gân cho Uy Liêm, nhưng so với những lần trước thông tin lần này còn bất ngờ hơn, "Khổng Dịch Nhân, chẳng phải ông ta là ... của Chu Thừa Khải hay sao?"
"Chính là ông ta." Tịnh Ngôn khẳng định.
Uy Liêm bỗng nhiên lặng ngắt không nói lời nào.
Một lúc sau có tiếng bước chân đi lên cầu thang, người đàn ông mặc bộ quần áo đen đi qua bàn của Tịnh Ngôn đến chổ hai mẹ con ở góc đối diện và hỏi, "Bảo Anh lại ngủ rồi à? Cô có ăn bánh không?">
"Cám ơn, tôi không ăn." Cô gái trả lời dứt khoát, dường như người đàn ông này đã quen với việc bị cô gái từ chối, ông ta quay sang hỏi Tịnh Ngôn, "Cô ăn bánh không, vừa nướng xong đấy?".
Đúng là bánh vừa mới nướng xong vẫn còn nóng, hương thơm tỏa ra ngây ngất, khiến người khác khó từ chối, Tịnh Ngôn quay người sang cầm tấm bánh từ tay người đàn ông và không quên cảm ơn ông ta, Thực ra cả ngày cô chưa ăn gì, những thứ gì trong bụng đã bị nôn ra hết, cô cảm thấy cổ họng khô rát, nhìn dáng vẻ đau khổ của Tịnh Ngôn khiến mọi người lo lắng.
Âu Dương giơ tay ra đỡ lấy người Tịnh Ngôn và nói, "Tịnh Ngôn, hay là câu đến bệnh viện khám bệnh xem thế nào?".
Tịnh Ngôn trả lời, "Cám ơn, tôi nghỉ một lát sẽ khỏe thôi, không cần đến bệnh viện đâu".
Âu Dương rất lo lắng, khuôn mặt tròn trịa và trắng hồng của cô lúc bày cũng đượm vẻ lo âu. Tịnh Ngôn cảm động nhìn Uy Liêm và hỏi, "Uy Liêm, cậu và Âu Dương đã ở bên nhau rồi đúng không? Rất tốt, chỉ cần nhìn cũng biết hai người đang rất hạnh phúc".
"Tịnh Ngôn." Mặc dù rất lo lắng cho sức khỏe của Tịnh Ngôn, nhưng Uy Liêm cố gắng tỏ vẻ bình tĩnh, anh chau mày hỏi Tịnh Ngôn. "Hai người ở bên nhau rất lâu rồi, lẽ nào câu...".
Tịnh Ngôn chưa kịp trả lời thì cô bé Bảo Anh bỗng gọi mẹ, "Mẹ...".
"Bảo Anh, con không ngủ nữa à? Chúng ta đi thôi." Người mẹ đứng dậy bế cô con gái.
Mọi người nói chuyện rất to nên đã đánh thức cô bé, Tịnh Ngôn cảm thấy hơi ngại.
Cô bé ngồi dậy gật đầu và giơ tay ra ôm lấy người mẹ, hai mẹ con đều cười rất tươi, Tịnh Ngôn thấy hai mẹ con họ thật hạnh phúc.