
Tác giả: Nhân Hải Trung
Ngày cập nhật: 04:13 22/12/2015
Lượt xem: 134820
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/820 lượt.
thư, cô phải cẩn thận với người nhà họ Khổng”.
“Nói xong cửa thang máy vừa kịp đóng lại, anh ta mỉm cười với Tịnh Ngôn, Tịnh Ngôn vẫy tay tạm biệt anh ta.
Đúng là một người đàn ông kỳ quái!
Sau khi Vệ tự hành đi khỏi, Trong đầu Tịnh Ngôn vẫn bị ám ảnh với câu nói của anh ta, Phương Tòng Vân vẫn còn ở Canada chưa về, mới ăn Tết xong Trung tâm không có nhiều việc, Tịnh Ngôn ngồi thẫn thờ trên ghế, ngồi được một lúc thì đến giờ tan ca.
“Tịnh Ngôn, chị không về sao?”, Văn Thù hỏi Tịnh Ngôn.
“Gì cơ?” Tịnh Ngôn như bừng tỉnh, cô ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ, tỏ vẻ ngạc nhiên.
“Tôi về trước nhé!”
“Ừ, tôi cũng về ngay đây.” Tịnh Ngôn đứng dậy mặc áo khoác đi ra cửa.
Vừa xuống tới tầng một, Tịnh Ngôn nhìn thấy Lão Mạch đã đỗ xe chờ sẵn ở cửa, Tịnh Ngôn vội vàng đi về phía chiếc xe, cánh cửa phía sau xe mở ra.
“Tịnh Ngôn.” Dịch Nhân mỉm cười nói, “Không cần phải vội vàng đâu”.
“Dịch Nhân?” Tịnh Ngôn ngạc nhiên hỏi, “Chẳng phải anh bận lắm sao?” Thời gian gần đây Dịch Nhân rất bận, đi lại đều do Lão Mạch đưa đón, ngày nào Dịch Nhân cũng về nhà rất muộn.
Trong xe rất ấm áp, Dịch Nhân đặt tài liệu sang một bên, “Em gặp Tự Hành chưa?”.
Lẽ nào Dịch Nhân đến đón mình sớm như vậy là do không yên tâm với anh ta ư? Tịnh Ngô gật đầu nói, “Trưa nay Vệ Tự Hành đã đến cơ quan em”.
“Thế nào?”
“Chỉ nói chuyện với nhau một vài câu.” Câu nói của Tự Hành trước khi tạm biệt Tịnh Ngôn vẫn còn vang vọng bên tai cô, có cần nói cho Dịch Nhân không? Tịnh Ngôn trầm tư suy nghĩ.
“Hai người nói chuyện có hợp không?”
“Tốt, anh ấy đã xin lỗi em, anh ta nói, thời gian qua gia đình họ Vệ đã xảy ra một số chuyện, như bản thân anh ta vẫn rất cởi mở.”
Dịch Nhân mỉm cười nói, “Đúng vậy, anh có thể tưởng tượng được”.
“Ngoài ra anh ta còn nói một số chuyện khác, anh ta nói chuyện rất khó hiểu, nhưng em nghĩ em đã hiểu được ý của anh ta.”
“Vậy sao? Ý của anh ta là gì vậy?”
“Ý của anh ta là nếu em và anh ở bên nhau, sau này sẽ gặp rất nhiều khó khăn.” Tịnh Ngôn không muốn giấu Dịch Nhân, cô nói ngập ngừng, như vậy có nên không.
Chiếc xe đã ra đến đường phố, Tịnh Ngôn nhìn ra bên ngoài thấy xe cộ trên đường tấp nập, trời rất lạnh. Dịch Nhân cũng nhìn ra ngoài đường, trầm tư suy nghĩ không nói gì.
“Dịch Nhân?” Tịnh Ngôn nhẹ nhàng lên tiếng.
“Khó khăn ư?”. Dịch Nhân hỏi lại.
“Thôi được, hãy chờ xem anh đang muốn thứ gì. Rất nhiều thứ không quan trọng đối với anh, em có biết anh muốn cái gì không?”
“Em biết, nhưng người khác không thể hiểu được.”
Tịnh Ngôn không muốn thấy dáng vẻ lo lắng của Dịch Nhân, cô nắm lấy tay Dịch Nhân, nhẹ nhàng nói, “Em đã chuẩn bị về mặt tâm lý rồi”.
“Em chuẩn bị gì về mặt tâm lý chứ?” Dịch Nhân hỏi lại.
“Khi chủ nghĩa đế quốc muốn xâm chiếm nguồn tài nguyên của thế giới lần thứ hai, chiến tranh là không thể tránh khỏi, có đúng không?” Tịnh Ngôn quay sang nhìn Dịch Nhân và hỏi với giọng rất nghiêm túc.
Dịch Nhân bỗng bật cười và nói, “Tịnh Ngôn, em làm cho anh cảm thấy rất vui”.
“Được ở bên anh, em cũng cảm thấy rất thoải mái”.
“Khi ở bên anh em hãy cứ yên tâm.” Dịch Nhân vui vẻ đáp.
Dù sự việc có khó khăn vất vả đến mấy chỉ cần có Dịch Nhân ở bên cạnh sẽ không còn cảm thấy lo lắng gì nữa, Tịnh Ngôn cảm thấy yên tâm hơn, cô muốn ngủ một lát, cô ngả đầu vào vai Dịch Nhân ngủ thiếp đi lúc nào không biết.
*******
“Em khó chịu phải không?”
“Em không sao.” Tịnh Ngôn rất hiếm khi thấy Dịch Nhân về nhà khi trời còn sáng, cô cảm thấy rất vui, ánh mắt của cô ngời lên niềm hạnh phúc.
“Em có muốn đi khiêu vũ không?”
“Dạ hội ư?”
“Đúng vậy, trong khi hợp tác với Avera, công ty đã trúng một dự án của Trung Quốc, Thương hội Pháp đã đứng ra tổ chức tiệc chúc mừng.” Dịch Nhân cúi xuống nhìn đồng hồ và nói, “Vẫn còn sớm, anh đưa em đi chọn một bộ quần áo dạ hội nhé?”.
Tịnh Ngôn không nói gì, cô vẫn tựa đầu vào vai Dịch Nhân.
“Em có đồng ý đi cùng anh đến bữa tiệc không?’
“Có nhiều người tham dự không?”
Dịch Nhân hiểu ý của Tịnh Ngôn liền nói, “Cũng tương đối đông”.
Tịnh Ngôn tự nhủ, “Nếu vậy thà rằng mình ở nhà xem ti vi một mình còn hơn”. Mỗi lần Văn Thù kể chuyện cô ta cùng bạn trai tranh nhau xem ti vi, Tịnh Ngôn đều cảm thấy rất ngưỡng mộ và thèm có được niềm hạnh phúc nhỏ nhoi như vậy. Từ trước đến nay, Tịnh Ngôn chưa từng được tận hưởng hạnh phúc của một gia đình thực sự.
Dịch Nhân nhẹ nhàng vuốt mái tóc của Tịnh Ngôn và nói, “Bữa tiệc đó cũng không quan trọng lắm, nếu em không thích thì chúng ta có thể không cần đi”.
“Thật vậy chứ?”
“Để trợ lý của anh đi là được rồi, lần sau nếu có cơ hội chúng ta sẽ đi.”
Tịnh Ngôn cảm thấy rất vui, mắt cô sáng lên, “Bây giờ chúng ta về nhà chứ?”.
Dịch Nhân gật đầu, mỗi lần thấy Tịnh Ngôn làm nũng như trẻ con trước mặt mình, Khổng Dịch Nhân đều cảm thấy rất thú vị. Chỉ có Dịch Nhân mới nhận ra bộ dạng đó của Tịnh Ngôn, mỗi lần như thế ông đều rất vui. Để chiều lòng cô, ông đã gật đầu và nói rất dứt khoát, “Được chứ”.
Về đến nhà, vừa bước vào phòng Tịnh Ngôn đã ngửi