Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Boss Và Thiên Thần Ai Là Người Lưu Manh

Boss Và Thiên Thần Ai Là Người Lưu Manh

Tác giả: Từ Liễm

Ngày cập nhật: 04:19 22/12/2015

Lượt xem: 134871

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/871 lượt.

Thiên tại khúc quanh đã không cẩn thận bị tiểu quái đánh chết…
[Bạch y như phong'>: “Sao lại chết thế , ta ở chỗ này chờ muội, nhanh….”
Bi kịch chính là Thiên Thiên vào xem chữ này mới phát hiện mình đã chết rồi tại bí cảnh chết không có kết cục tốt, không thể lựa chọn tại chỗ sống lại, chỉ có thể trở về rồi chạy lại một lần nữa, Thiên Thiên vô cùng uể oải đáng thương nhìn qua bạch y:
[Thiên Thiên đánh Ba Tư'> : “Bạch y huynh..mấy người có chiến phục Thuần Dương sao?” Bởi vì môn phái của nàng có, cho nên Thiên Thiên vô ý thức cảm thấy tất cả môn phái đều có…
[Bạch y như phong'>: “…”
Thiên Thiên đã hiểu, trải qua mấy ngày kề vai chiến đấu đối chuyện quần áo với đại thần vẫn còn có chút hiểu rõ, Bạch y huynh nếu như phát một chuỗi im lặng tuyệt đối, vậy thì đại biểu lời nàng nói bị phủ nhận hoặc là nhìn khinh bỉ. ~~~~ ( _ )~~~~
Giờ thì hồi thành nghỉ ngơi… Thiên Thiên chỉ có thể chạy lại một lần nữa vào.
Bạch y như phong tựa hồ rất hiểu tốc độ đi đường của Thiên Thiên nói:
[Bạch y như phong'>: “Ta đi ra ngoài một chút, hai phút sau trở lại.”
Thiên Thiên thở phào nhẹ nhõm, cũng tốt:
[Thiên Thiên đánh Ba Tư'> : “Đi đi đi đi.”
Mở ra kỹ năng gia tốc ra sức chạy và chạy, chạy hai phút còn không có thấy vị trí Bạch y trên bản đồ, Thiên Thiên bất đắc dĩ nói:
[Thiên Thiên đánh Ba Tư'> : “Bạch y huynh.”
[Bạch y như phong'>: “Hả? Vừa trở về.”
[Thiên Thiên đánh Ba Tư'> : “Muội giống như… Lạc đường.”
Bạch y như phong có vẻ cũng không ngoài dự liệu, rất tự nhiên nói:
[Bạch y như phong'>: “Ừ, muội lạc đường.” Sau đó bổ sung một câu:
[Bạch y như phong'>: “Đi nhầm rồi , đứng tại chỗ chờ ta tới đón muội.”
Thiên Thiên ấn lại con chuột dừng lại.
“Tại chỗ chờ ta, không nên chạy loạn, nhanh thôi sẽ tới đón muội.”
Trở lại quả khứ lại một phía bắc trong công viên, trong một biệt thự khi đó ba ba chưa có cùng mẹ gây gổ, khi đó một nhà ba người vui vẻ hòa thuận.
Ca ca hàng xóm một thân một mình, cùng người đưa đón người của anh ấy mỗi ngày đi ra đường đều đi qua nhà nàng, hắn ta tính tình rất quái lạ bởi vì cha mẹ đều ở nước ngoài không ở bên cạnh, cũng không thích cùng những người khác nói chuyện, lúc nào cũng là tư thái nhìn lơ đãng những người khác… kể cả nàng.
Nàng luôn ngây ngốc đi theo phía sau hắn hỏi hắn: “Ca ca, anh bị mắt lé sao? Ba ba em biết một ác sĩ khoa mắt, em dẫn anh đi tìm cô ấy.”
Mỗi lần câu trả lời của hắn đều là không nói gì.
Sau khi tái diễn những lời này tới lần thứ bảy người ca ca kia cuối cùng cũng đáp lại, nói:
[Thiên Thiên đánh Ba Tư'> : “Ok”
Mặc dù nàng dẫn ca ca đó đi nơi nào lại thấy được một cảnh không nên nhìn.
Người bác sĩ mà ba ba biết kia cô ta đang cùng cùng ba ba ôm nhau rất thân mật…
Nàng nhịn không được về nhà nói cho mẹ, phát hiện mẹ đã sớm biết chuyện này, nàng nhớ rõ mẹ nói: “Ba ba con sở dĩ cùng mẹ kết hôn chỉ là bởi vì nguyện vọng của ông nội, cô ấy mới là người ba ba con yêu.” Sau đó hai mẹ con rời đi khu biệt thự đó.
Mẹ cố chấp cái gì cũng không muốn, ngoại trừ tiền sinh hoạt phí của nàng mỗi tháng.
Ngày đó nàng nhịn không được trở về tìm ba ba, khóc đến hai mắt đỏ bừng rồi bị lạc, người ca ca kia ánh mắt lại không hề liếc xéo nàng… nàng cho là hoa mắt, hắn cười nói:
“Anh đi mua cây dù, tại chỗ chờ anh không nên chạy loạn, nhanh thôi anh sẽ tới đón em.”






Trí nhớ dừng lại mùa hè mười năm trước, Thiên Thiên vẫy vẫy đầu bỏ qua cảnh tượng biệt ly gây cho nàng đau buồn, rất nhanh lại là một người không có tim không có phổi: “Còn sống mỗi một ngày đều thật vui vẻ, không uổng công đời này sống một lần.” Lại là một cô gái theo chủ nghĩa tích cực lạc quan.
Đại khái là Bạch y như phong giọng nói rất giống đại ca mắt lé kia, Thiên Thiên đột nhiên đối với hắn sinh ra một loại cảm giác thân cận, cười cười trêu ghẹo nói:
[Thiên Thiên đánh Ba Tư'> : “Không biết Bạch y huynh bình thường nhìn người có phải hay bằng nửa con mắt?”
Bạch y như phong qua một hồi lâu mới trả lời, giọng nói mang theo hương vị đùa giỡn:
[Bạch y như phong'>: “Không sai, làm sao muội biết.”
Tiếp tục giả vờ ra vẻ điềm nhiên như không:
[Thiên Thiên đánh Ba Tư'> : “Ha ha, phải không, ha ha.” Thiên Thiên đột nhiên liền nghèo vốn từ.
Bạch y như phong ở phía trước đánh quái vật, Thiên Thiên không hiểu sao cảm thấy an tâm, càng ngày càng có cảm giác quen thuộc không tự chủ cứ vậy tới.
Đại ca ca kia nói đi mua cây dù sau khi trở về cùng nàng thật lâu mới nói, nàng lần đầu tiên nghe hắn nói với người khác nhiều như vậy, mà chính là Thiên Thiên hiếu kỳ không có chuyện gì mà hắn liền theo mình chạy.
Khi nàng khóc khóc mệt sắp ngủ một khắc kia giống như nghe thấy một giọng nói trầm ổn không giống số tuổi của một đửa trẻ: “Cô ấy là cô của anh…”
Thiên Thiên lúc ấy ngủ rất ngon, tỉnh lại đã tại trong nhà mình nhưng từ đó về sau nàng không còn gặp qua hắn, nghe hàng xóm nói hắn đi Anh ở cạnh với cha mẹ. Thiên Thiên có chút mất mát vì hắn không chào mà đi nhưng là khi ấy


Insane