Insane

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Boss Và Thiên Thần Ai Là Người Lưu Manh

Boss Và Thiên Thần Ai Là Người Lưu Manh

Tác giả: Từ Liễm

Ngày cập nhật: 04:19 22/12/2015

Lượt xem: 134885

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/885 lượt.

ng kia lúc ấy cũng làm nàng choáng váng chẳng phân biệt được gì, cuối cùng bị tổng tài ôm ôm phá hủy danh dự làm cho nàng đánh hắn..dẫn tới một loạt bi kịch.
“Cô là ai? Tại sao ở trong phòng làm việc của Lăng Phong?” Mang theo giọng điệu cao ngạo ba phần khinh miệt nói.
Thiên Thiên dụi dụi con mắt cẩn thận nhìn người, không ngờ động tác này làm cho đối phương giận dữ, nữ nhân kia tựa hồ bất mãn với việc Thiên Thiên híp mắt như kiểu có ý “trêu đùa” nàng :
“Hỏi cô đó, tôi nói cô không nghe thấy sao? Cô là nhân viên của Lăng thị?”
Thiên Thiên cảm thấy cái thanh âm này giống như ở nơi nào nghe qua, sự choáng kia rốt cục biến mất thì không may mới vừa nhìn đến cổ cô gái kia Thiên Thiên lại bị choáng một lần… thật sự là nàng cực kì họa vô đơn chí… Thiên Thiên thống khổ tiếp tục lóa mắt.
Chờ tiền lương tháng này phát, trả tiền nợ Lăng Phong chữa trị khoản, tiền thuê phòng phải nộp…
Thôi…. tháng sau phát lương nhất định phải đi đem cái nhìn thấy đồ sang là sáng mắt chữa lành!
Thấy Thiên Thiên không nói lời nào, nữ nhân kia bắt đầu hùng hổ doạ người, giọng nói trở nên cha ngoa: “Tôi hỏi cô…” Đột nhiên nhớ tới cái gì … lại đánh giá một chút quần áo làm việc như cũ khí chất xuất chúng của Thiên Thiên, tầm mắt di động từ trên đầu xuống dưới chân của Thiên Thiên mà trở nên trắng bệch:
“Là cô.”
Thiên Thiên chứng kiến dây kim cương kia nhận ra đây là cô gái lần trước lão bản muốn vứt bỏ, nàng còn gia nhập vào diễn xuất… cuối cùng cô gái đó phẫn nộ mà đi … chỉ là không hiểu nàng ta tại sao lại đã trở lại.
“Ách, là tôi… Chào tiểu thư.” Thiên Thiên bảo trì lễ nghi mỉm cười. Dù thế nào bây giờ là giờ làm việc có thể đi ra Lăng thị người tuyệt không phải người thường, vì tiền thưởng táng này vẫn là kiềm chế một chút sẽ tốt.
“Tiểu thư tìm lão bản?” Thiên Thiên lễ phép đặt câu hỏi.
Cô gái kim cương kia quan sát Thiên Thiên vài lần:
“Không, hiện tại tôi là tới tìm cô.”
Thiên Thiên vô ý thức cảm thấy nguy cơ.
Mới vừa rồi là tìm đến lão bản, trông thấy nàng ở đây nên hiểu lầm, sau đó diễn biến thành tìm nàng. …Vốn là tìm đến lão bản trút giận, hiện tại giận lây sang nàng…
Một ý thức mãnh liệt tự bảo vệ mình làm cho Thiên Thiên nhanh chóng ra quyết định:
“Tiểu thư, kỳ thật lần trước…” Đang khi Thiên Thiên định đem chuyện Lăng Phong nói ra thì thời điểm đó Lăng Phong hắn đột nhiên xuất hiện.
“Thiên Thiên, hôm nay như thế nào cũng không đợi anh iền tới công ty, bữa sáng ăn chưa?” Lăng Phong không đếm xỉa cô gái kim cương kia trực tiếp đi vào cạnh Thiên Thiên, ánh mắt ôn nhu động tác vẻ thân mật, ngón tay gõ gõ Thiên Thiên sủng ái cười mắng:
“Vẫn còn ở vì chuyện ngày hôm qua tức giận cố ý không đợi anh sao? Đừng giận nữa… anh sai rồi được chưa nào?”
Đưa lên túi giấy đựng bữa sáng giống như là đột nhiên mới phát hiện bên cạnh có người, nghiêng đầu nhún nhún vai:
“Có khách tới… xin lỗi nha.” Đưa tay muốn mời cô gái kim cương kia ngồi:
” Chu thư ký dâng trà.”
“Không cần!” Cô gái kim cương kia tâm tình mất khống chế, lườm một cái đứng bên cạnh Lăng Phong cười đến vẻ mặt hạnh phúc:
“Ba ba em muốn mời anh chủ nhật này đến nhà em thương lượng khu đất phía nam kia, em chỉ là tới đây thông báo một tiếng, hẹn gặp lại!”
Thiên Thiên mới vừa rồi như bị lão bản uy hiếp cười..như kiểu thiếu của ai mấy trăm.” Vẻ mặt dở khóc dở đích xác rất mờ ám cũng khó trách sẽ bị hiểu lầm thành nụ cười “Hạnh phúc” .
“Được… đến lúc đó nhất định tới cửa bái phỏng.” Lăng Phong dùng giọng như giải quyết việc chung nói:
“Kỳ thật không cần phiền toái như vậy, những chuyện như vậy chỉ cần gọi điện thoại cho Chu thư ký là được… cần gì Tại tiểu thư phải tự mình đến đây một chuyến.”
“Anh…” Tại Tĩnh không nghĩ tới Lăng Phong hôm nay sẽ làm vẻ chán ghét như vậy, mặc dù hối hận lúc trước dùng quyền lợi bất động sản của phụ thân uy hiếp qua hắn, cho tới bây giờ đều là nàng cự tuyệt người khác, càng đừng nói trước mặt mọi người không để cho nàng chút mặt mũi.
“Anh sẽ hối hận .” Nói xong giày cao bước đi gót mặc dù biểu hiện vẫn ưu nhã cao quý như xưa, nhưng bước chân rõ ràng loạn.
Thiên Thiên không hiểu cảm thấy cô gái kim cương nói câu cuối cùng kia thật đầy hấp dẫn kịch tính, tựa hồ nghĩ mãi biết: “Bye bye không tiễn.” Con gái thất tình đều đối với nam nhân mình yêu nói một câu nói như vậy, mà thực tế ý nghĩa rõ ràng không lớn nhiều lắm chỉ là một lời văn hoa như trong phim mà thôi.
“Báo cáo biểu chuẩn bị xong rồi?”
Một giọng nói thúc giục Thiên Thiên truyền vào trong tai, Thiên Thiên vội vàng thu hồi thói quen phân tích ngồi trở lại vị trí.
“Em có muốn ăn sáng không/”
“Hả?” Thiên Thiên kịp phản ứng nghĩ Lăng Phong cho nàng ăn điểm tâm, nhớ tới bi kịch hai ngày trước quyết đoán cự tuyệt: “Dạ thôi, em ăn rồi, cảm ơn tổng tài quan tâm nhiều, ngài cứ ăn đi.” Sau đó rất chân chó mà đem túi bữa sáng đưa đến trên bàn làm việc của Lăng Phong.
“Tôi ăn rồi, không thì ném đi đi.” Ngón tay ở trên bàn phím gõ xong mã mở máy trong khi Thiên Thiên xoay người do dự có nên hay không ném đi