
Tác giả: Từ Liễm
Ngày cập nhật: 04:19 22/12/2015
Lượt xem: 134809
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/809 lượt.
S thở phào nhẹ nhõm: “Buổi sáng mẹ anh điện thoại tới anh đã cảm thấy này quá vội vàng sợ em khó có thể tiếp nhận, tốt cho em ba ngày, thứ bảy dẫn em đi gặp cha mẹ anh.”
“Nhìn sắc mặt em kém như vậy, cũng nên nghỉ ngơi thật tốt hai ngày.”
“Cảm ơn…”
“Còn khách khí với anh?”
“Ách… .”
Lăng Phong tạm thời gặp một cái khách hàng, dặn dò lái xe đưa Thiên Thiên trở về, sau đó đi tiếp khách, Thiên Thiên tại bãi đậu xe chờ lái xe thời điểm Vân Từ xuất hiện ở bên cạnh nàng.
“Ở cùng một chỗ sao?”
Thiên Thiên gật gật đầu.
“Lăng Phong thay đổi, trước kia hắn vĩnh viễn đều là bày mưu nghĩ kế, ngay cả tình cảm cũng thế… hắn hoảng loạn như vậy lần đầu tiên anh chứng kiến.”
Thiên Thiên vẻ mặt mờ mịt:
“Hả?”
Vân Từ nở nụ cười, cười đến có điểm thê lương:
“Anh làm nhiều như vậy…hắn vẫn là nhìn không tới. Anh cảm tạ hắn khi cha anh làm ăn thất bại thời điểm thỉnh cầu phụ thân của hắn đầu tư, chú ý nhất cử nhất động của hắn… cho đến phát hiện có em.” Tốt đẹp chính là nhớ lại, ngay cả vẻ mặt thê lương vừa rồi cũng thay đổi nhu hòa:
“Anh chỉ là muốn hiểu rõ hắn càng nhiều, cũng kể cả chuyện của em.”
Hắn nói Thiên Thiên hoàn toàn nghe không có hiểu, không đành lòng cắt đứt chuyện cũ tốt đẹp cứ như vậy lẳng lặng đứng nghe.
“Chúc hai người hạnh phúc.” Câu nói sau cùng nói xong, Vân Từ đi, ngay cả một câu “Tái kiến” cũng không có nói.
Từ đó về sau Thiên Thiên chưa từng gặp qua Vân Từ, Vân Từ tập đoàn giao cho Tiêu Hàn quản lý. Trước đó nàng vẫn cho là hắn đã từng thật sự thích qua nàng, cho nên thương tâm rời đi nhưng em gái Lăng Phong về sau nói cho nàng biết mười năm trước có một đứa con trai truy đuổi ca ca của nàng, người nam kia chính là Vân Từ. Hắn yêu không phải là Thiên Thiên mà là Lăng Phong.
Thiên Thiên không có thể hiểu được hắn vì sao cấp cho nàng một loại cảm giác đó, còn không tiếc lãng phí thời gian tại trên người nàng nhiều năm như vậy, bị lời thề của hắn làm nàng… Vấn đề này chỉ sợ chỉ có Vân Từ tự mình biết.
Được lãnh đạo phê chuẩn nghỉ phép hai ngày, Thiên Thiên ngoại trừ cùng Lăng Phong gọi điện thoại, trên căn bản là chơi game. Chỉ có như vậy mới có thể không thèm nghĩ đến vấn đề của Vân Từ. Trong lúc đó Bạch y như phong cơ bản đều online cùng nàng, hỏi tâm sự của nàng thay nàng giải đáp, Thiên Thiên còn nói cho hắn biết nàng yêu Boss đại nhân mà chính mình trước liên tục sợ hãi ,Bạch y như phong cười nói ngày kia mang nàng đi phó bản đánh BOSS cho đã ghiền.
Thiên Thiên vừa định nói ngày kia nàng phải đi gặp cha mẹ BOSS nhưng hệ thống nhắc nhở Bạch y như phong logout .
Đang không giải thích được Bạch y như thế nào đột nhiên đã off thì chuông điện thoại di động vang lên… là Lăng Phong đánh tới.
“A lô…” Thiên Thiên hiện tại không biết xưng hô như thế nào với hắn, mặc dù hắn một ngày gọi mười cuộc điện thoại còn nhắn tin QQ tóm lại… Ngoại trừ khi nàng chơi game thì hai người cơ hồ đều ở liên lạc, nàng cũng chỉ biết mờ mịt nên xưng hô với hắn như thế nào:
“Tổng tài.” Gọi thế này thuận miệng hơn.
Lăng Phong cũng không bắt buộc: “Ừ, chuẩn bị một chút đi anh tại dưới lầu chờ em, rồi cùng nhau đi ra ngoài một chuyến.”
“Đi chỗ nào?”
“Làm sao vậy, không muốn ra cửa?” Lăng Phong âm thanh nghe rất ôn nhu.
Thiên Thiên duỗi lưng một cái, hắn tìm nàng ra cửa còn có thể đi chỗ nào, đơn giản chính là ra đi ăn cơm:
“Em nghĩ ở nhà làm.”
Thanh âm trong điện thoại kinh ngạc mừng rỡ:
“Tốt, anh gọi điện thoại kêu Lâm má đưa món ăn tới đây.” Thiên Thiên còn chưa kịp nói: “Không cần em đi mua là tốt rồi.” thì bên kia đã cúp điện thoại.
Một phút đồng hồ sau chuông cửa vang lên, Thiên Thiên đoán được là Lăng Phong đến đây, tắt đi máy tính mở cửa.
Cửa vừa mở ra đã bị hắn bế lên, nói đúng ra là bị hắn ôm tiến gian phòng…
“Anh làm gì… A…”
“Ở nhà làm…. em nói.”
Lúc nói chuyện người đã bị hắn đặt lên trên giường áp dưới thân thể.
“Không được!” Nghiêm trọng kháng nghị, hai ngày trước lần đó thật là đáng sợ…
Tại trước mặt BOSS kháng nghị, rõ ràng không có thực tế hiệu quả …. hậu quả có thể nghĩ.
Buổi tối hôm đó, rau tươi hải sản Lâm má đưa tới đều rất xúi quẩy, đáng thương bị ném vào tủ lạnh nằm đó .
Thê thảm hơn chính là Thiên Thiên. Lại mệt nhọc một đêm sau còn bị BOSS bắt đi công ty, đơn giản là vì nửa đêm hôm qua, mệt mỏi không chịu nổi nàng suy yếu đã nói qua một câu nói: “Anh thật vô độ, em muốn chạy trốn…” Cho nên đã bị BOSS đại nhân sáng sớm ôm lên xe mang tới công ty.
Cũng may ghế của phòng làm việc rộng thùng thình thoải mái, ngủ dậy so với giường của nàng còn thoải mái hơn nên cũng liền chấp nhận như vậy ngủ.
Thiên Thiên khi tỉnh lại Lăng Phong mới vừa họp xong, còn buồn ngủ kêu đói bụng, vừa nhìn Lăng Phong loại ánh mắt nhìn như lang hổ xem nàng nói:
“Anh cũng vậy… đói.” Thời điểm này thì nàng sẽ không như vậy đói bụng nữa. Rơi lệ…
“Tổng tài, em….’
“Có thể đi về trước sao?” Nơi này quá nguy hiểm … quá nguy hiểm.
“Trở về làm gì. Muốn anh cùng em trở về sao?” Cười mê người i.
“Ách…” Tìm lý do kiếm cớ: