
Tác giả: Lục Xu
Ngày cập nhật: 03:50 22/12/2015
Lượt xem: 134659
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/659 lượt.
ai sao lại ngồi đây uống rượu một mình thế?”.
Cố Diễn Trạch mở nắp chai rượu, hoàn toàn không để tâm tới việc trong phòng có thêm một người.
“Uống một mình càng buồn thêm đấy, em uống cùng anh nhé!” Khi bàn tay cô ta chạm tới tay Cố Diễn Trạch, anh mới chịu ngẩng đầu lên nhìn.
Quả nhiên là một người đẹp, đáng tiếc, trang điểm quá dày, lông mi quá giả, giọng nói quá điệu, nụ cười thì quá thiếu tự nhiên. Cố Diễn Trạch cười khẩy, phớt lờ đối phương, tiếp tục rót rượu vào ly.
“Một mình uống rượu giải sầu chắc chắn là có chuyện không như ý, nếu không là công việc thì hẳn là tình cảm? Em đoán không sai chứ?” Cô gái không bận tâm thái độ của Cố Diễn Trạch, tiếp tục lảm nhảm.
Cố Diễn Trạch cầm ly rượu lên, nhìn cô ả và nói: “Mọi người đều nói tính cách tôi không tốt, cô cảm thấy sao?”
“Sao có thể chứ, nhất định là họ hiểu…”
Không đợi đối phương nói xong hai chữ “hiểu lầm”, Cố Diễn Trạch đã hất cả ly rượu lên người cô ta. Anh mỉm cười nói: “Tôi cũng cảm thấy họ hiểu lầm”.
Cô ả đứng phắt dậy, bấy giờ mới biết không nên động tới người đàn ông này. Quản lí rất nhanh đã có mặt, cuống quýt bắt cô ả xin lỗi Cố Diễn Trạch nhưng Cố Diễn Trạch mặc kệ bọn họ, tiếp tục uống rượu. Quản lí bất đắc dĩ lôi cô ả kia ra khỏi phòng.
Ngay cả uống rượu cũng không thoải mái, Cố Diễn Trạch cầm ly rượu, dựa lưng vào tường.
Bùi Sơ Ảnh từ trong phòng tắm đi ra đã thấy cửa bị đập ầm ầm. Cô chăm chú lắng nghe một lúc, xác định là cửa nhà mình mới chậm rãi đi ra mở. Cửa vừa được mở ra, mùi rượu nồng nặc phả vào mặt cô. Sơ Ảnh lập tức bịt mũi lại, liếc nhìn Cố Diễn Trạch. Rốt cuộc anh ấy đã uống bao nhiêu rượu? Cứ như là người vừa chui ra từ hũ rượu không bằng. Cô cũng không biết anh làm thế nào mà về nhà được.
Cố Diễn Trạch say mềm, ánh mắt mờ mịt như được phủ một tầng hơi mỏng. Sơ Ảnh không đoán ra tâm tư của anh nhưng dám chắc anh đang nhìn mình. Cô dìu anh vào nhà, bỗng nhiên anh chộp lấy gương mặt cô, tay dùng sức rất mạnh.
“Anh làm cái gì thế?”
“Làm cái gì à?”
Cố Diễn Trạch bật cười, không để Sơ Ảnh đỡ mình mà còn kéo xồng xộc cô vào phòng. Sơ Ảnh không thể chống chọi nổi, chỉ có thể để mặc anh kéo đi.
“Cố Diễn Trạch, anh muốn làm gì?”
“Muốn làm gì?” Anh túm tay cô: “Muốn làm gì em còn không rõ?”.
Dứt lời, Cố Diễn Trạch đẩy Sơ Ảnh xuống giường, nằm đè lên người cô, mắt trừng lớn: “Em nói xem anh muốn làm gì?”.
Sơ Ảnh không hiểu vì sao Cố Diễn Trạch tự dưng trút giận lên đầu mình. Cô gắng sức dùng tay đẩy, dùng chân đạp, đáng tiếc cả tay và chân đều bị người đàn ông kia khống chế.
“Em phản kháng cái gì chứ? Chẳng lẽ em quên nghĩa vụ vợ chồng rồi à? Nhưng không sao, em quên thì để anh nhắc cho em tỉnh táo lại!”
“Không, không được…” Sơ Ảnh giãy giụa.
Cố Diễn Trạch phớt lờ thái độ của cô, cúi xuống hôn lên mặt cô, đến khi đầu lưỡi cảm nhận được vị mặn, anh phẫn nộ: “Em căm ghét anh như vậy sao? Vì sao phải khóc? Vì sao?”
Anh không ngừng gào thét, thậm chí bàn tay còn siết chặt cổ cô.
Nước mắt cô liên tục trào ra. Cô không phản kháng nữa, nhưng anh dường như đã nổi điên lên: “Em rốt cuộc đang làm gì? Em thủ thân vì ai? Vì ai? Nói!”
Đôi mắt đỏ rực của Cố Diễn Trạch càng ngày càng mờ đi trong tầm nhìn của cô, không còn cảm giác đau đớn, cũng không kháng cự.
Vì sao? Vì sao lại biến thành như vậy?
Chửi mắng cô đi! Cả đời này, cô không có tư cách hưởng hạnh phúc.
Đại học Kiến trúc Trình Lý tổ chức kỉ niệm tròn một trăm tuổi, rất nhiều nhân sĩ thành công ở nhiều lĩnh vực được mời đến tham dự, trong đó có cả ngài thị trưởng. Bầu không khí ở Trình Lý gần đây vô cùng tấp nập, một ngày trước lễ kỉ niệm, toàn bộ giảng viên và sinh viên đã được diễn tập đón tiếp các vị lãnh đạo và hiệu trưởng các trường ngoại quốc. Trên bục giảng, chủ nhiệm đang hào hứng hướng dẫn từng bước, nhưng bên dưới, sinh viên hoàn toàn đặt sự chú ý vào màn hình di động. Mãi tới khi nghe được thông báo trường sẽ cấp cho mỗi sinh viên mười đồng tiền ăn, họ mới tỏ ra phấn khởi một chút.
“Cái này có được xem là thù lao cho chúng ta không?” Phương Hiểu kéo tay Bùi Sơ Ảnh hỏi, so với việc cả ngày hôm sau phải phơi nắng, mười đồng này có vẻ rẻ quá thì phải.
“Thôi, có còn hơn không!” Bùi Sơ Ảnh nhìn bảng biểu chương trình ngày mai, hỏi Phương Hiểu: “Cậu định đi nghe buổi tọa đàm của ai?”.
“Đương nhiên là Lâm Trạch.” Phương Hiểu trả lời chắc nịnh: “Nhưng chắc chắn sẽ đông lắm đấy, bọn mình phải đến sớm tranh chỗ!”.
Bùi Sơ Ảnh cười: “Ừ!”.
Nữ sinh đặt câu hỏi suy nghĩ một lát rồi lại nói: “Ý anh là anh vẫn còn yêu cô gái đó, mặc dù chị ấy đã rời xa anh? Em tin là có một người bạn trai như anh, chị ấy nhất định sẽ quay về!” Nữ sinh đặt câu hỏi suy nghĩ một lát rồi lại nói: “Ý anh là anh vẫn còn yêu cô gái đó, mặc dù chị ấy đã rời xa anh? Em tin là có một người bạn trai như anh, chị ấy nhất định sẽ quay về!”
Bùi Sơ Ảnh đứng khá xa sân khấu nên không nhìn rõ vẻ mặt của Lâm Trạch, cô nhỏ giọng nói thầm: “Chị ấy không quay về được n