
Phụ Nữ Thực Tế, Đàn Ông Phát Cuồng
Tác giả: Nhã Mông
Ngày cập nhật: 04:13 22/12/2015
Lượt xem: 134833
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/833 lượt.
t mà. - Ở trong lòng anh, cô bỗng ấm ức. Từ ngày đầu quen nhau, cô đã tư nhủ với bản thân sẽ không bao giờ nói dối hay che giấu anh điều gì. Cô không muốn sau bao nhiêu năm họ lại phải chia tay nhau. Cô luôn vì vậy mà áy náy và lo lắng. Cô biết trong lòng anh luôn có một người con gái khác. Cô cho rằng mình sẽ không để ý đến quá khứ của anh nhưng tối nay, khi anh vì cô ấy mà lớn tiếng trách móc, cô có cảm giác trái tim mình như bị đặt trong băng tuyết lạnh, lạnh lắm!
- Anh xin lỗi. Tại anh lo lắng quá! - Anh an ủi cô.
- Vậy bây giờ chúng ta không tìm thấy cô ấy thì phải làm thế nào? - Cô ngẩng đầu lên, nước mắt lã chã rơi nhìn anh.
- Em về nghi trước đi. Anh sẽ đi tìm tiếp. Nhất định anh phải tìm thấy cô ấy.
Cô thở dài, nhẫn nại nói:
- Hay là em cùng anh đi tìm nhé.
Hai người họ giống như hai đứa trẻ không biết mệt mỏi, vừa đi vừa nhìn xung quanh. Lá rụng bên đường bị gió thổi cuốn tung lên tạo thành những tiếng lá khô xào xạc như một bữa tiệc cô đơn hoa lệ.
Thành phố lớn như vậy, rốt cuộc cô ấy đi đâu đây?
Lý Bối Nhĩ tìm được một nhà trọ nhỏ. Phòng trọ vừa oi bức vừa ẩm ướt, góc phòng có một cái mạng nhện lớn, giống như nó có thể ngăn căn phòng làm đôi bất cứ lúc nào. Do đi quá vội nên cô chỉ nhét vào va ly du lịch mấy bộ quần áo, trong túi cũng chỉ có vài đồng nhân dân tệ đủ cho cô thuê được căn phòng ở cái nhà trọ nhỏ và cũ nát này. Từ trong va ly, cô lấy ra một chiếc khăn tắm và một chiếc ga trải giường rồi đặt người lên đó luôn. Ðời người là một chặng đường dài, rốt cuộc nơi đâu mới là chỗ dừng chân của cô đây.
Đêm nay, cô đã mơ rất nhiều giấc mơ, một mình nằm trên chiếc giường nhỏ bé, bẩn thỉu đó mà khóc lóc thảm thiết như vừa chết đi sống lại vậy. Nhưng cứ mở mắt ra là cô lại không thể nhớ nổi rốt cuộc cô đã mơ thấy gì.
Khi trời còn tờ mờ sáng, cô đã trả phòng rồi. Cô không muốn ở lại đây thêm nữa. Căn phòng ẩm ướt đó khiến cả trái tim cô cũng trở nên mệt mỏi theo.
Cô ngồi trên chiếc ghế dài bên đường, ngước nhìn bầu trời chưa sáng hẳn. Cô có cảm giác bầu trời đang ngày càng xám xịt, cô gắng nhìn mà chẳng thấy rõ đường chân trời đâu. Nhớ lại năm bố mẹ đưa cô và anh Bối Lỗi đi leo núi. Cô mệt quá nên đòi bố cõng trên lưng. Ðến khi họ lên đến đỉnh núi, trời cũng đã tối. Vì trên lưng bố, cô được ngắm những vì sao long lanh tựa như đôi mắt của các em bé đang lấp lánh trên bầu trời. Trên núi rất lạnh! Bốn người họ ngồi sát bên nhau, hơi ấm tỏa ra khiến họ cảm thấy ấm lòng. Bầu trời lúc đó trông giông như tâm trạng của họ vậy. Nhưng bây giờ, họ không còn ở bên nhau nữa, nỗi đau đó cứ thế trào ra. Cô gục mặt vào đầu gối khóc thút thít.
Ðến khi ngẩng đầu lên thì đã có một chàng trai ngồi bên cạnh cô. Cô nhìn anh trong làn nước mắt giống như một đứa trẻ phải chịu ấm ức khi bị đánh đòn vậy.
- Anh đừng nhìn em. - Cô che mặt lại
Anh ôm chặt cô vào lòng, ôm chặt đến mức cô không thể thở nổi, nhưng cô vẫn không muốn đẩy anh ra.
- Bối Nhĩ…
- Gì ạ?
-Anh xin lỗi...
Họ chia tay nhau đã năm năm và anh vẫn luôn nợ cô một lời xin lỗi. Nếu không có cô thì cũng chẳng thể có anh của ngày hôm nay. Nhìn bộ dạng của cô lúc này khiến anh rất đau lòng. Rốt cuộc thứ cảm xúc trong anh là cảm kích hay là thương xót đây, đến anh cũng không rõ nữa.
- Mọi chuyện đều qua rồi. - Cô nói.
- Anh Bối Lỗi nói đúng, khi trong trái tim chỉ có lòng thù hận thì trước mặt cũng chỉ có thể nhìn thấy thù và hận. Khi tin tưởng vào tình yêu mới có thể có được tình yêu.
- Vậy tại sao em bỏ nhà đi?
- Chỉ là em quá mệt mỏi! Em có cảm giác mình giống như người thừa, giống như một gánh nặng. Anh Bối Lỗi nên có cuộc sống riêng của anh ấy, không thể vì một cô em gái như em mà làm lỡ mất cuộc sống tốt đẹp của anh ấy được.
- Em nghĩ rằng em chơi trò mất tích như vậy thì anh ấy sẽ sống tốt sao?
- Em không biết. Trong lòng em rất trống trải. Bao nhiêu năm rồi nhưng em vẫn chẳng có gì cả.
- Em về nhà đi. - Anh khuyên cô.
Cô ở trong lòng anh nhẹ nhàng gật đầu:
- Đợi trời sáng hẳn rồi em sẽ về.
Anh lặng lẽ ngồi cùng cô trên chiếc ghế dài bên đường, lắng nghe nhịp đập của trái tim, tựa như đang gắng vẫy gọi những ký ức của ngày xưa quay về. Nếu năm đó cô không ương bướng bỏ đi hoặc anh cố gắng giữ cô ở lại thì có lẽ họ vẫn ở bên nhau. Nhưng nếu cũng chỉ là nếu, còn thực tế họ vẫn chia tay.
- Em không hề ở bên Đặng Bành. - Cô bỗng nói.
Anh thẫn thờ không biết nên nói gì.
- Anh có yêu cô gái đó không? - Cô lại hỏi anh.
- Cô gái nào cơ?
- Cô gái ở bên anh hôm đó ấy.
- Em nói Dương Tử hả? - Anh cười. - Cô ấy chỉ là trợ lý của anh thôi.
- Nhưng cô ấy yêu anh.
- Sao em biết?
- Trực giác của người phụ nữ mách em điều đó.
- Bọn anh không thể đâu.
- Tại sao lại không thể?
- Cô ấy là một cô gái tốt! Anh không muốn làm tổn thưong cô ấy.
- Ở bên anh thì nhất định sẽ bị tổn thương sao?
Anh vẫn cười:
- Anh là một diễn viên tốt nhưng không phải là một người đàn ông tốt.
- Anh nên sớm