XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Buông Tay Để Yêu

Buông Tay Để Yêu

Tác giả: Nhã Mông

Ngày cập nhật: 04:13 22/12/2015

Lượt xem: 134859

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/859 lượt.

nói cho em biết điều đó.
- Bây giờ vẫn chưa muộn mà.
Cô cười, anh cũng cười. Cô ngẩng đầu lên rồi ngồi thẳng người. Trời đã sáng, người đi lại trên phố càng lúc càng đông.
- Anh nên đi đi, bị người ta nhận ra sẽ không hay đâu. - Cô đứng dậy nói với anh. Cô vẫn luôn nhìn thấu lòng người khác như vậy.
- Vậy còn em?
- Em cũng về nhà đây. Chắc anh Bối Lỗi lo đến nỗi sắp phát điên rồi đấy. - Cô nói, nghiêng đầu cười như đang đạo diễn một vở hài kịch tẻ nhạt.
- Chúng ta sẽ gặp lại nhau chứ?
- Không nên gặp nữa thì tốt hơn. - Cô ngẩng đầu lên, nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu rồi nhìn anh mỉm cười. - Em sẽ tiếp tục xem nhữg bộ phim anh đóng.
- Bối Nhĩ...
- Anh đừng nói gì nữa. - Cô ngắt lời – Cảm ơn anh đã đến tìm em. Em cảm thấy thoải mái hơn nhiều rồi. Chúng ta đều có cuộc sống riêng của mình. Chúc anh hạnh phúc.
Cô chìa tay ra, anh nắm lấy.
- Tạm biệt anh. - Cô nói.
- Tạm biệt em.
Năm năm trôi qua, cuối cùng họ cũng đã có một kết cục tốt đẹp. Họ từng yêu nhau mặn nồng là vậy, rồi cãi nhau, thậm chí là chia tay, nhưng sau đó, họ cũng có cuộc sống và trong ký ức đâu đó vẫn còn nhiều nỗi dằn vặt. Ðến giờ họ cũng chính thức cắt đứt sợi dây tình cảm giữa họ, có lẽ chia tay là kết cục tốt nhất, cô được bình yên mà anh cũng yên bình.
Họ chia tay nhau giữa ngã tư đường. Cơn gió thu lạnh thổi trên mặt đất cuốn theo những chiếc lá khô. Mặt trời chiếu sáng rực rỡ khiến lòng người cũng mang chút hơi ấm.
Sự xuất hiện đột ngột của Tỉnh Điền khiến cô nhớ lại ký ức về những chuyện đã qua. Năm năm rồi, cô không dám hồi tưởng lại những ký ức ấm áp đó, vì dù có làm cách nào đi chăng nữa nó cũng không còn như xưa nữa. Cô giống như chú ếch ngồi trong giếng nước, mãi mãi không thoát ra khỏi sự trói buộc của số phận. Nỗi hận anh trở thành liều thuốc lãng quên duy nhất của cô, nhưng chỉ có cô mới hiểu rõ nhất, hận càng sâu thì yêu càng đậm.
Năm năm qua, thực ra họ chỉ thiếu thủ tục nói lời từ biệt, vì thế cuộc chia tay của họ mới chưa chính thức. Ðến giờ, họ cũng đã hoàn thành thủ tục đó, cuối cùng cô cũng từ bỏ được anh và sẽ không còn cảm thấy nuối tiếc gì nữa. Cô xách va ly đi về hướng ngược lại. Từ nay, họ sẽ không còn bất cứ ràng buộc gì nữa, những chuyện đã qua cũng đều đã trở thành một phần ký ức tươi sáng trong cuộc đời cô.
Cô tình cờ gặp Dã Tốt và “người đẹp chân dài” ở chỗ rẽ trên đường. Họ đã đi tìm cô suốt cả đêm qua, nỗi lo lắng và bàng hoàng hiện rõ trên khuôn mặt mệt mỏi của họ.
- Em xin lỗi. - Cô cười với họ và nói.
Dã Tốt bước lên phía trước, kéo cô vào lòng:
- Anh lo cho em nhiều lắm, em có biết không?
- Là em không tốt. Em không nên ương bướng bỏ đi như vậy.
“Cô gái chân dài” nhìn họ, giống như cô là người ngoài cuộc vậy. Cô đi qua Dã Tốt, nỗi cô đơn và lạc lõng chảy đầy bên trong lồng ngực. Cô dừng bước, ngoái đầu nhìn anh như để khắc ghi dáng vẻ của anh trong đầu. Anh cao gầy, tiều tuỵ, mày chau lại, vân là dáng vẻ mà cô quen thuộc nhưng anh đã không còn thuộc về cô nữa, hoặc là anh chưa tùng thuộc về cô. Cô đau đớn nghĩ, anh giống như một thứ đồ chơi mà cô mượn của người khác vậy. Dù cô có thích nó đến mấy thì cuối cũng vẫn phải trả lại cho chủ nhân của nó. Nhưng có điều đáng buồn hơn đó là anh không phải một món đồ chơi, mà anh là một động vật có cảm xúc, một con người bằng xương bằng thịt. Cô không thể khiến anh động lòng thì cô đành phải bỏ cuộc, bởi dù sao bỏ cuộc cũng là điều cuối cùng mà cô có thể làm cho anh.
Cây cuối thu, cành lá lưa thưa thiếu sức sống. Chỉ nhìn cũng thấy dáng vẻ tiêu điều hiu hắt như tâm trạng của cô vậy. Cô châm một điếu thuốc, làn khói thuốc luồn qua kẽ tay bay vào không trung. Cô ho sặc sụa, vị cay cay sộc lên mũi. Cô ngẩng đầu lên, nhưng không thể ngăn được dòng nước mắt cứ thế trào ra.
- Sau này em đừng bỏ đi như vậy nữa nhé. - Khi buông tay Bối Nhĩ, Dã Tốt nói với cô.
- Cảm ơn anh đã đến tìm em.
- Người em nên cảm ơn là... - Anh ngoái đầu lại nhưng bóng dáng “người đẹp chân dài” đã biến mất. - Ý! Cô ấy đâu rồi?
Anh nhìn xung quanh rồi hỏi. ặ
- Hai người đã tìm em suốt cả đêm ư? - Bối Nhĩ hỏi.
- Ừ! - Anh chẳng để ý cứ thế đáp. Ánh mắt anh vẫn hướng về đám đông đang đi lại.
- Cô ấy là một cô gái tốt. - Cô nói.
- Đúng vậy. - Anh ngoái đầu lại, buồn bã nói. - Thực ra, bọn anh ở bên nhau đã năm năm rồi. Năm năm qua, có ây luôn lặng lẽ hy sinh vì anh nhưng cô ấy chưa bao giờ đòi hỏi điều gì. Anh nợ cô ấy quá nhiều.
- Anh có yêu cô ấy không?
- Anh rất muốn ở bên cô ấy. - Anh thẳng thắn nói. - Bao nhiêu năm nay, anh cho rằng anh không thể yêu thêm lần nữa, rất nhiều mất mát, đau thương đã làm đảo lộn trái tim anh. Cô ấy giống như một liều thuốc không chỉ cầm máu mà còn dần xoa dịu nỗi đau của anh. Có thể anh chẳng bao giờ yêu cô ấy như anh từng yêu em, nhưng bao năm qua anh cũng nhận ra rằng, một người có được hạnh phúc hay không, không phải là khi họ nhận được tình cảm mãnh liệt ban đầu, mà chính là cảm giác yên bình của người đó có được sau này.
- Cô ấy đã đem đến cho anh hạnh phúc yê