
Tác giả: Mễ Lộ Lộ
Ngày cập nhật: 03:16 22/12/2015
Lượt xem: 134630
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/630 lượt.
án khác, nhưng nàng vẫn cậy mạnh ở trước mặt bọn họ.
Nhưng là, chỉ vừa nghe được như thế, lòng hắn đã nát.
Nàng đối với hắn, vô tâm; hắn đối với nàng, thương tâm.
"Nhạc Thủy ca ca, ngươi đã nghe thấy chưa?" Phượng Tiểu Khuynh cười khanh khách, "Dù ngươi có ở lại phủ Thượng Quan, cũng chỉ là công cụ hữu dụng để nàng lợi dụng, không có bắt đầu, không có tương lai, lại càng không bao giờ có được kết quả như ngươi mong muốn!"
Lời này như một cái trùy nặng, hung hăng đánh vào lòng hắn.
"Ngươi nói lung tung cái gì thế!" Thượng Quan Tiểu Du bực mình ngắt lời, "Nếu hắn ở lại phủ ta, sẽ có thể phát triển một bước lên mây, cả đời không lo ăn mặc. . ."
"Ta quyết định rời khỏi phủ Thượng Quan." Phong Nhạc Thủy mở miệng, giọng nghe lạnh như sương.
Hả?
Thượng Quan Tiểu Du trợn mắt há hốc mồm.
Lần đầu tiên, hắn phủ định quyết định của nàng.
Cũng là lần đầu tiên, hắn lựa chọn một phương án nàng không thể chấp nhận.
"Ngươi thật sự phải đi sao?" Thượng Quan Tiểu Du cắn môi, nhìn Phong Nhạc Thủy, sắc mặt nàng lúc này trông khó coi cực kỳ.
Hắn không trả lời, cũng chẳng thèm quay đầu lại, vẫn cúi đầu thu dọn đồ đạc của mình.
Thấy hắn mím môi, không hề đổi sắc mặt, lại càng không chịu mở miệng, coi nàng như không khí.
Động tác này của hắn đã chọc giận đến nàng. Nàng bước đến túm lấy tay hắn.
"Phong Nhạc Thủy, ngươi trả lời ta đi chứ!" Nàng tức đến đỏ bừng cả hốc mắt, hô hắn mà gần như là đang rống lên.
Vừa nghe thấy hắn nói vậy, lòng nàng tựa như ngã vào đáy cốc, "Ý ngươi là, ngươi không thể không đi?"
"Không thể không đi." Hắn lấy lại đồ từ tay nàng, lại cúi đầu thu dọn đồ đạc của mình, chỉ có làm cho chính mình bộn bề nhiều việc, bản thân hắn mới không đi suy nghĩ nhiều.
"Nếu ta không cho phép ngươi đi thì sao?" Nàng dùng sức xoay người hắn lại, để cho hắn đối mặt với nàng, "Nhìn ta! Ta muốn ngươi đừng đi!"
Hắn ngập ngừng muốn nói lại thôi, chỉ biết nhìn chăm chú vào khuôn mặt nhỏ nhắn đầy bi thương của nàng, giọng của hắn nghe có chút xa cách, "Ngươi sẽ quen với những tháng ngày không có ta ở bên."
"Ta không muốn quen." Nàng đỏ bừng cả mắt, nhưng nước mắt lại vẫn quật cường không chịu tuôn rơi.
Nàng cũng không biết chính mình giờ đang hoảng cái gì, cũng chẳng hiểu vì sao ngực mình lại trở nên toan chát đau đớn, giờ phút này nó đang lan tràn ở giữa mũi nàng.
"Trước đây ngươi có thể ở lại, nay vì sao lại không thể tiếp tục ở lại nữa?" Nàng túm ống tay áo hắn, muốn hắn dời ánh mắt về phía mình, "Có phải bởi ta đã đối xử không tốt với ngươi? Hay là ta không cho ngươi những thứ mà ngươi muốn? Ngươi nói đi! Chỉ cần ngươi mở miệng, dù ngươi muốn cái gì, ta cũng sẽ đều cho ngươi cả. . ."
"Tiểu thư." Hắn thở dài, cố gắng kiềm chế không để bàn tay mình đi vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, "Trên đời này, có vài thứ không phải là cứ vui vẻ mà có được."
"Ngươi là của ta, ngươi đã quên rồi sao?" Rốt cục, nước mắt nàng cũng lăn dài trên má, "Trừ khi ta không cần ngươi, nếu không, ngươi không thể dời đi."
"Ngươi có thể nhìn thấy ta bất cứ lúc nào." Thấy nàng rơi nước mắt, lòng hắn cũng hơi xao động, bàn tay hắn lau đi nước mắt giúp nàng, "Ta chỉ chuyển đến phủ Phượng thôi, chỉ vài bước chân là ngươi có thể nhìn thấy ta."
Chết tiệt! Đúng là hắn đã bó tay với nàng.
"Nhưng vẫn là khác nhau mà!" Cảm nhận sự ôn nhu từ lòng bàn tay hắn, nàng chu môi nói, "Phượng Tiểu Khuynh có ý với ngươi, nàng vốn không thật lòng với ngươi, nàng ta chỉ coi ngươi làm công cụ để mà lợi dụng, sao ngươi lại ủy khuất chính mình đến bên nàng ta?"
"Bởi vì nàng không phải ngươi." Hắn còn thật sự mở miệng, "Nếu ngươi thật lòng muốn ta ở lại, mà không phải coi ta như một công cụ, như vậy, ta sẽ vĩnh viễn ở lại bên cạnh ngươi."
Nàng nghe lời hắn nói mà quên cả khóc.
"Nhưng với ngươi, cũng chẳng khác gì Phượng cô nương, đều đem ta trở thành công cụ, trở thành món hời cho các ngươi cạnh tranh lẫn nhau." Bàn tay hắn rời khỏi mặt nàng, cũng xoay mặt đi không nhìn vào gương mặt đẫm lệ ấy.
Nàng bị hắn nói cho nghẹn họng không nói được câu nào.
Lời này như một cây gậy đánh cho nàng tỉnh lại, đột nhiên nàng có cảm giác như mình đã thấy được điều gì.
Quả thật, nàng với Phượng Tiểu Khuynh luôn cạnh tranh với nhau, chỉ cần người kia có thứ gì, người này nhất định muốn cướp lấy.
Dần dà, Phon