
Tác giả: Khí Khan Mộc tiểu JJ
Ngày cập nhật: 03:50 22/12/2015
Lượt xem: 1341154
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1154 lượt.
từ từ chuyển đến buổi tối, Loan Nguyệt lại chưa có trở về như cũ.
Thiên Thiên có chút nóng lòng, cũng chỉ là mua thuốc, tại sao lâu như vậy cũng không chưa về, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì!
Nàng càng nghĩ càng lo lắng, mở cửa phòng ra chạy ra ngoài cửa.
Nhưng không nghĩ, thật xa phải đã nhìn thấy bóng dáng của Loan Nguyệt bay trở về.
Có điều, bên cạnh còn có thêm một đứa bé.
Chờ khoảng cách gần lại, Thiên Thiên mới nhìn rõ, đứa nhỏ này nhìn ra ước chừng mười bốn mười lăm tuổi, con mắt to lớn, hết sức sáng ngời, có điều, trên mặt non nớt như vậy, trang điểm lại đậm, nhìn có chút bẩn.
Nghĩ đến chắc là một sồ kỹ.
Loan Nguyệt ôm đứa bé kia dừng ở trước mặt Thiên Thiên, lau cái trán lấm tấm mồ hôi: "Đứa nhỏ này bị hạ xuân dược đi đón khách."
"Hả?" Thiên Thiên kinh ngạc, Loan Nguyệt khi nào thì bắt đầu trở nên thích xen vào việc của người khác.
Loan Nguyệt nhíu mày: "Nếu không phải ta ngăn cản, lúc này Công Ngọc Thành đã một đêm xuân sắc với nó rồi."
Thiên Thiên chợt hiểu, trách cứ nhìn tiểu sồ kỹ này.
Vậy mà tiểu sồ kỹ này nặng nề hừ lạnh một tiếng, giọng nói còn mang theo sự non nớt của trẻ con như vậy, có thể nói ra lời lại không quá xuôi tai: "Lão nữ nhân, ngươi nhìn ta xong rồi sao!"
"Vậy ngươi nói thử xem, hắn là người như thế nào." Loan Nguyệt.
"Hắn? Hắn rất có bạc, dung mạo rất đẹp mắt, đối với ta rất tốt, ta rất thích hắn, hắn cũng rất yêu thích ta." Âm thanh của nàng giòn giã.
Loan Nguyệt vuốt cằm, giả vờ bừng tỉnh: "Thì ra là như vậy, chỉ là vừa vặn, ta cũng biết hắn, không bằng ngươi nói xem, hắn có đặc điểm gì, nếu mà nói đúng, ta liền tin tưởng ngươi."
Tiểu sồ kỹ sửng sốt: "Ngươi...ngươi cũng biết hắn?"
"Đương nhiên."
"Nếu ta nói đúng, ngươi sẽ thả ta rời đi sao?" Nàng ta hỏi.
"Ngươi còn chưa nói, sao ta biết ngươi nói đúng hay không." Loan Nguyệt bất đắc dĩ nhìn nàng ta, trả lời.
Tiểu sồ kỹ trầm mặc một lát, mới nhẹ giọng bổ sung: "Hắn rất keo kiệt, cực kì keo kiệt, thương tiền còn hơn thương người."
Thiên Thiên và Loan Nguyệt liếc nhau một cái, xem ra nàng ta quả thật nhận thức Ly Hoan.
"Ngươi tên là gì?" Thiên Thiên hỏi.
"Ta tên là A Hảo."
"Năm nay mấy tuổi?" Tiếp tục.
"13!" Âm thanh của nàng ta rất thanh thúy.
Mới mười ba tuổi. . . . . . Thiên Thiên liếc nhìn ngực của nàng, lần nữa ngậm ngậm bộ ngực.
"Đã như vậy, ta dẫn ngươi đi gặp hắn, được không?" Loan Nguyệt cười đến vô cùng rực rỡ, khom người xuống mặt đối mặt với nàng ta.
Ai ngờ A Hảo lại sửng sốt, rõ ràng không biết làm sao: "Cái... cái gì!"
"Nếu hắn là bạn lâu năm của ngươi, ta dẫn ngươi đi gặp hắn, có cái gì không tốt." Giọng Loan Nguyệt nói chuyện chán ngấy đến khiến người phát sợ.
"Không không không, hắn là quán chủ, mỗi ngày đều rất bận, hay là thôi đi!" Nụ cười của A Hảo có chút giả tạo.
"Ngươi đã thích hắn như vậy, đương nhiên nên hy vọng sớm gặp hắn mới đúng, sao lại kiêng dè như vậy?" Loan Nguyệt sắc bén nhìn nàng ta, giọng cũng nặng.
A Hảo sững sờ trừng mắt nhìn Loan Nguyệt, trong nháy mắt sải chân ra liền bắt đầu chạy ngược phương hướng lại, ngay cả lớp lụa mỏng bên ngoài y phục rũ xuống đầu vai cũng không để ý tới vừa đi vừa đỡ.
Có điều tiểu sồ kỹ này sao lại địch nổi Loan Nguyệt, A Hảo còn chưa chạy được vài thước, đã bị Loan Nguyệt bắt trở lại, cầm cánh tay của nàng ta thật chặt.
"Nếu là người tình của ngươi, sao ngươi lại muốn trốn hắn." Loan Nguyệt trở tay giam cầm tay nàng ta thật chặt, không để cho nàng ta giãy giụa nữa.
A Hảo gấp đến rơi nước mắt rồi, giọt nước mắt lớn chừng hạt đậu ở trong hốc mắt đảo một vòng, khẩn cầu với Loan Nguyệt: "Van ngươi, đừng mang ta đi gặp hắn, ta ghét hắn, cả đời cũng không muốn gặp hắn, ngươi thả ta đi có được hay không?"
Loan Nguyệt bị thương cảm trong mắt A Hảo làm cho chấn động, mắt lại nhìn Thiên Thiên khiếp sợ giống mình, có chút không biết làm sao.
Thiên Thiên cúi người xuống, đưa tay lau nước mắt của A Hảo, dịu dàng nói: "Đừng khóc, chúng ta chỉ là muốn biết quan hệ của ngươi và Ly Hoan. . . . . ."
A Hảo liều mạng lắc đầu, nước mắt không ngừng chảy xuống: "Đừng, đừng mang ta gặp hắn, Ly Hoan không phải người tốt, ta không muốn gặp hắn. . . . . ."
Thiên Thiên thật sự là cực kì kinh ngạc, tại sao A Hảo ghét hắn như vậy, vả lại nếu như ghét hắn vậy, tại sao vừa bắt đầu còn nói mình là người tình của hắn?
Nàng nhìn tuổi tác cách trang điểm của A Hảo, trong lòng lại hiện lên lời của Ly Hoan giới thiệu về nam quan kĩ nữ ở trong thành, đột nhiên cảm thấy có lẽ Ly Hoan và Tô thành có chuyện không ai biết. Nàng muốn hỏi, nhưng thăm dò chuyện riêng tư của người khác thật sự không có đạo đức, suy nghĩ một chút, đổi lời nói hỏi "Ngươi vẫn nhỏ như vậy, tại sao phải làm nghề nghiệp này đây?"
A Hảo đưa tay lau nước mắt, âm thanh lộ ra uất ức: "Tiếp khách có thể kiếm bạc trắng."
"Những nghề nghiệp khác. . . . . . ?"
"Không có những nghề nghiệp khác, tất cả đều là tiếp khách, cả Tô thành, ngay cả tiểu nhị cũ