80s toys - Atari. I still have

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Cái Thùng Cơm Sát Vách

Cái Thùng Cơm Sát Vách

Tác giả: Tửu Tiểu Thất

Ngày cập nhật: 03:03 22/12/2015

Lượt xem: 1341546

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1546 lượt.

từ lâu, nhưng cũng chưa đến mức lớn tuổi, da dẻ lại được chăm sóc tốt nên vẫn trẻ trung xinh đẹp như xưa. Tiểu Du Thái trời xinh đã có khuôn mặt phấn nộn, nếu tùy tiện mặc một bộ váy thì có thể coi là Loli. Hai cô ngồi giữa một đám làng nhàng thật không thể hài hòa.
Nam sinh nhìn Lam Sam bằng ánh mắt mãnh liệt, Lam Sam thấy hơi mất tự nhiên, nghiêng đầu sang chỗ khác nói chuyện với Tiểu Du Thái.
Những anh chàng mười tám đôi mươi đều như vậy, nhất là những cậu trai còn chưa có bạn gái. Toàn thân họ cuồn cuộn một bể hormone mênh mông sôi trào mãnh liệt, vừa gặp một cô gái có chút nhan sắc thì đều có những ý nghĩ kỳ quái trong đầu, huống chi là loại hàng cấp bậc thế này. Cậu ta có cảm giác nhất kiến chung tình, tuy biểu hiện của Lam Sam hoàn toàn không có ý định nói chuyện với cậu ta, nhưng anh chàng vẫn cố ưỡn ngực ngẩng cao đầu nghiêm mặt xê mông gần về phía cô.
Lam Sam mất tự nhiên mà lùi về hướng Tiểu Du Thái tránh né.
Lúc này, trong phòng học bỗng xôn xao cùng với tiếng hô đầy đè nén của các nữ sinh.
Kiều giáo sư nghiêm trang bước vào lớp trong cái nhìn đầy chăm chú của các cô, anh leo lên bục giảng.
Lam Sam cảm thấy bầu không khí không giống như trong một lớp học, mà như đang lạc vào một liveshow, ôi mỗi lần lên lớp đều như vậy, áp lực của Kiều giáo sư cũng thật quá lớn.
Ngày hôm nay, Kiều Phong vẫn mặc áo sơ mi trắng. Vì để xây dựng một hình tượng giáo viên có lực tương tác một chút, nên nút áo đầu tiên được anh cởi ra nhưng vẫn mở ở một độ rộng thỏa đáng cho khỏi nóng, tùy tiện che khuất xương quai xanh như một đôi cánh trắng mềm mại sạch sẽ.
Càng những trang phục đơn giản lại càng kén người mặc, ví dụ như áo sơ mi trắng nếu để một người không đủ khí chất, dáng dấp không đẹp mặc vào, cũng sẽ chỉ có thể trở thành một người bán bảo hiểm.
Kiều Phong đứng trước bàn giáo viên, đem giáo trình PPT đã được biên soạn bật trên máy tính đặt trên bàn mở ra.
Cậu nam sinh ngồi bên cạnh Lam Sam không ngừng tiến lại gần cô, cậu ta hỏi :
- Người đẹp, em học ngành gì đấy?
Lam Sam nghiêng đầu nở một nụ cười đầy tà mị với cậu ta:
- Ngành đào móc trùng tu tâm lý.
- …
Đúng lúc cô quay sang nói chuyện với cậu nam sinh, Kiều Phong đã chuyển qua trang đầu của bài giảng nên Lam Sam không thể nhìn thấy danh tính của giáo sư ở trang đầu.
Chuông bắt đầu vào tiết. Kiều Phong hắng giọng:
- Được rồi, các sinh viên, chúng ta bắt đầu học bài.
Tiếng xì xào bàn tán lập tức im bặt. Theo thói quen, khi bắt đầu giờ học, Kiều Phong sẽ liếc sơ qua toàn thể các sinh viên trong lớp. Trước đây thì anh không chú ý đến ai, nhưng lúc này anh nhận ra Lam Sam đang ngồi hàng cuối lớp, cùng với đồng bọn của cô.
Kiều Phong cảm thấy có lẽ các cô tìm đến để báo thù. Trước sự kiện mua xe, anh thực ra cũng không trách cứ Lam Sam, anh không nhàm chán đến vậy. Thế nhưng kết quả đều như nhau, nếu cô thật sự muốn đến trả thù, anh cũng không thể cãi lại.
Chuyện này cũng không quan trọng, giờ học trước mắt quan trọng hơn.
Đơn giản mấy câu để tổng kết nội dung bài giảng, Kiều Phong bắt đầu giảng , giọng anh rất dịu dàng êm tai như làn suối róc rách, như làm hương trong thơm ngát, như rặng trúc rì rào trong gió.Tuy những lời anh nói Lam Sam một chữ cũng không hiểu, nhưng âm thanh này kiến người ta nghe cực kỳ say sưa.
Tặc tặc tặc, thật đúng là cực phẩm.
Lam Sam nâng cằm, nghiêm túc nhìn anh. Vẻ mặt này, động tác này, đều y hệt các nữ sinh khác, thế nhưng ở trong mắt Kiều Phong, cô cũng bắt mắt hơn một chút chút, đại khái là vì cô đã tạo thành một bóng ma khá lớn trong lòng anh.
May mà Kiều giáo sư có tố chất tâm lý vượt qua thử thách rất tốt, bất chấp áp lực để hoàn thành bài giảng của mình.
Lam Sam xin thề, cô đã cố gắng hết sức rồi, cô là sinh viên khoa văn, thành tích cao nhất trong môn vật lý là được tham dự kỳ thi vật lý quốc gia hồi trung học, hồi thi đỗ một trường đại học làng nhàng ở thành phố B cô đã mừng như điên. Bây giờ, bắt cô phải nghe giảng về những vấn đề vĩ mô như vậy, nhất là lại chỉ nghe nửa đường, hiểu được chết liền. Giờ học này đối với cô xấp xỉ kinh Phật, thật may là giọng người tụng Kinh cũng không tồi nên giữ lại cho cô một chút lạc thú.
Sau giờ tan học, Lam Sam cùng Tiểu Du Thái đứng trước bục giảng chặn đường Kiều Phong.
Ừ, chuyện gì cần đến rồi cũng sẽ đến, Kiều Phong bình tĩnh sửa lại chiếc balo trên vai, nói:
- Chúng ta ra ngoài nói chuyện đi. – Anh không muốn gây náo động trong phòng học.
Ba người cùng dạo bước trong vườn trường tối mịt. Ánh đèn đường sáng kéo bóng họ trải dài trên mặt đường, những rặng hoa đào lặng lẽ nở rộ hai bên đường, gió nhè nhẹ thổi, khiến những cánh hoa rung rinh. Các sinh viên nếu không đạp xe chậm rì rì ngang qua thì cũng tụm năm tụm ra đùa cười.
Lam Sam hoảng hốt tìm về những ngày tháng vô ưu vô lo thời đại học.
Kiều giáo sư rõ ràng khá nổi tiếng trong trường, dọc đường đi, rất nhiều sinh viên tiến lại chào hỏi anh. Lam Sam biết trong những trường đại học này thì trâu bò ùn ùn, sở dĩ ai cùng biết Kiều giáo sư ph