Pair of Vintage Old School Fru

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Cái Thùng Cơm Sát Vách

Cái Thùng Cơm Sát Vách

Tác giả: Tửu Tiểu Thất

Ngày cập nhật: 03:03 22/12/2015

Lượt xem: 1341545

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1545 lượt.

ần lớn hẳn là vì khuôn mặt….
Trong khi đó, cả ba người đều rất trầm mặc. Kiều giáo sư là kiểu người nếu có thể không lên tiếng thì sẽ không nói, Tiểu Du Thái không dám nói gì, lúc này chỉ có thể dựa vào Lam Sam để khuấy động không khí.
- Kiều giáo sư, rốt cuộc “lượng tử” là gì thế? – Lam Sam hỏi, quả thật cô rất tò mò.
Kiều Phong cô gắng hết sức để giải thích một cách đơn giản dễ hiểu nhất:
- Khái niệm này do Newton là người đầu tiên phát hiện ra. Trong thế giới vi mô, năng lượng không phải liên tục mà được cấu tạo bằng các hạt có đơn vị rất nhỏ, không thể phân tách được nữa, trong đó đơn vị nhỏ nhất chính là “năng lượng tử” gọi tắt là lượng tử.
Dĩ nhiên Lam Sam nghe cũng hiểu được một phần, cô bừng tỉnh:
- Giống như tiền vậy, ít nhất là một tờ, nếu mà mang nửa tờ đi mua sẽ đị người ta đánh cho vỡ đầu.
Kiều Phong gật đầu.
Lam Sam sờ cằm:
- Ban đầu tôi cho rằng lượng tử là môt loại hạt căn bản.
Tiểu Du Thái nói:
- Cậu giỏi hơn tớ đấy, ngay từ đầu tớ cho rằng đó là tên của một cô gái Nhật Bản.
Kiều Phong hơi không thể xác định:
- Các cô có phải đang chê bai bài giảng của tôi không? – Anh nghĩ đến những chuyện tiếu lâm khiến người bình thường buồn cười, vậy hiện tại có nên cân nhắc phép lịch sự mà phối hợp cười một chút không nhỉ?
Tiểu Du Thái cảm thấy chắc là đại thần đang khách sáo với cô thôi.
Lam Sam hiện đã nóng lòng lắm rồi, cô nói:
- Kiều giáo sư, lần này hai chúng tôi đến đây là để trịnh trọng xin lỗi anh. Chuyện trước đây vốn chỉ là hiểu lầm. – Còn về phần cái hiểu lầm đó thì không có biện pháp để giải thích, không thể nào nói thẳng vào mặt anh ta rằng mình tưởng anh ta là búp bê tình dục được nhỉ? Nhất định sẽ bị ăn đòn mất….
Kiều Phong thật ra là kiểu người ăn mềm không ăn cứng, hiện đối phương đã xin lỗi, anh cảm thấy thật ra các cô cũng không phải là sai. Để đáp lại sự hữu hảo của đối phương, anh mời các cô đến văn phòng riêng để uống ly trà.
Có vẻ đây chính là tiết tấu tình nguyện hòa giải nhỉ. Tiểu Du Thái thật hứng khởi, có hi vọng rồi!
Hai cô gái nhẹ nhàng dảo bước theo sát Kiều Phong đến phòng làm việc của anh.
Kiều Phong tuy còn trẻ tuổi, nhưng chức danh đã lên đến phó giáo sư, cũng đã có phòng làm việc riêng. Trước cửa phòng có đề biển, trên biển có ghi rõ chức danh và tên của anh.
Vừa thấy hai chữ “Kiều Phong”, Lam Sam chợt nổi điên, lập tức rà soát lại một lần, hiểu rồi!
Cô âm khí ầm ầm mà nhìn anh:
- Anh tên là Kiều Phong?
- Đúng.
- Ngô Văn là anh trai anh?
- Đúng.
Thình thịch.
Tiểu Du Thái trợn mắt há hốc mồm. Ai nói với cô với với với tình huống này là tình huống gì! Lam Sam sao lại đánh Kiều giáo sư.
Đánh xong người, Lam Sam quay đầu bỏ đi.
Tiểu Du Thái hơi “chấn động” với “cách làm việc của cô bạn thân, nhưng vẫn quả quyết chạy bành bạch đuổi theo Lam Sam.
- Lam Sam rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra.
Đi ra ngoài khu vực ký túc xá, gió đêm lành lạnh thổi, tâm trạng Lam Sam dần dần đã được làm nguội xuống. Cô lắc đầu:
- Tiểu Du Thái à, xin lỗi chị đây lại không nhịn được rồi. – Cô thật nóng nảy, , lúc đối diện với khách hàng còn cố đè nén vờ đáng thương, vào những thời điểm khác thì… ha hà…
Tiểu Du Thái nhẹ nhàng nắm nắm vạt áo cô:
- Lam Sam rốt cuộc là làm sao vậy?
- Là hắn ta, cái tên thần kinh khiếu nại tớ ý.
Tiểu Du Thái liền hiểu được:
- Là thế hả? Vậy thì phải đánh, hóa ra sau lưng thì mưu mô bại hoại thế.
- Cậu nói xem, nếu ngay trước mặt hắn cứ đánh tớ một trận, tớ cũng chấp nhận, sao phải quan báo tư thù thế làm gì. – Lam Sam nói xong, lại thấy hối hận: - Hôm nay vốn muốn giúp cậu, kết quả lại náo loạn thành thế này.
- Không sao không sao.- Tiểu Du Thái xua tay, cố gắng hết sức để xua đuổi suy nghĩ này. – Các đại tỷ còn không giải quyết được, tớ vốn cũng không ôm nhiều hi vọng. Dù sao các chị ấy cũng sẽ không thật sự bỏ rơi tớ đâu.
Lam Sam không kìm được xoa xoa đầu của cô:
- Vậy được rồi, lần này là mình không đúng, lần sau nếu có dịp phải xông pha khói lửa nhất định cứ để cho mình.
- Được ngay.
……--- ----……….
Lúc Lam Sam về đến nhà, tâm trạng cô vẫn bực bội như cũ. Con người một khi đã phiền não, làm bất cứ chuyện gì đều không thuận, ngay đến việc mở khóa cửa cũng trở nên thật vất vả.
Cô nắm chặt cái chìa khóa, dùng toàn bộ sức lực hướng về cái ổ khóa, nhưng ấn thế nào cũng không vào. Thật kỳ lạ, lúc đi cửa còn tốt lắm mà.
Thế là cô cứ ra sức mà kéo cắm vào cắm vào cắm vào, Lam Sam bỗng nghe phía sau chợt vang lên một giọng nói rất điềm đạm:
- Hẳn tôi nên báo cảnh sát.
Lam Sam sợ hãi quay lại. Cô nhìn thấy Kiều Phong đứng cách đó không xa, một tay anh đang cầm chiếc balo trên vai, tay kia để trong túi áo. Dưới ánh đèn hành lang, thần sắc anh trông rất bình tĩnh, thậm chí còn khá nhàn nhã, chỉ là dưới viền mắt có một vết bầm đen hơi mờ mờ.
Nghe thấy lời cảnh cáo rất vân đạm khinh phong của anh, lòng Lam Sam lại nổi nóng:
- Tên kia, có phải anh bị bệnh không thế? Anh đuổi theo tôi cả đường chỉ để nói với tôi mấy lời này thôi