
Tác giả: Vu Thiên Hâm
Ngày cập nhật: 03:01 22/12/2015
Lượt xem: 1341017
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1017 lượt.
ta rồi, tôi nhắm mắt ngủ tiếp.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, cảm thấy mí mắt sưng phù, chạy đến trước gương, soi một hồi, xong rồi, hai mắt đã sưng như hai quả đào mọng nước. Nghe nói đắp khăn lạnh sẽ khá hơn chút, nhưng lúc đi lấy nước mới phát hiện nước trong bình đã hết.
Lăng Sở đáng ghét, hôm qua rốt cuộc anh đã dùng hết của nhà tôi bao nhiêu nước hả?
Tôi nhổ nước bọt, miệng ngậm chút nước lạnh buốt, bất luận là mùa hạ hay mùa thu, tôi đều dùng nước lạnh đánh răng, Lăng Sở, anh chàng đó đúng là hại chết tôi rồi.
Lúc nhổ bọt, tôi phát hiện ra trong đám bọt trắng có những vằn đỏ, nhìn lại lần nữa, hóa ra là máu chảy từ chân răng.
Gần đây rốt cuộc là tôi bị làm sao thế nhỉ, từ sau khi Y Dương rời đi tôi có cảm giác khắp người sinh bệnh, lẽ nào là tâm lý? Nói đến Y Dương, tôi đột nhiên nhớ tới cú điện thoại đêm qua. Vội vàng chạy lại giường, kiểm tra trong danh sách cuộc gọi đến, cuộc gọi đêm qua có đầu số là 010. Ở Bắc Kinh, ngoài Y Dương tôi đâu có quen ai khác. Sau khi vô cùng hối hận trượt người xuống giường, tôi lại một lần nữa ném con chó bông khó coi đó xuống đất. Có lẽ nó cũng biết đau đến rơi lệ, nằm trên đất, không hề động đậy.
Tôi cho rằng người lớn lên không xinh đẹp không phải là tội nhưng công ty sản xuất đồ chơi làm ra con chó bông xấu xí đó là tội nặng. Tôi lại vùi đầu vào trong chăn tự trách mình một hồi, làm sao tôi có thể mắng Y Dương nặng lời như thế được chứ. Tôi định gọi điện xin lỗi anh ấy, nhưng lại nghĩ, tốt nhất là không nói gì cả.
Ngày mai trời lại sáng, hết mưa sẽ có nắng. Tôi lẩm bẩm tự an ủi mình như vậy, hy vọng người gọi đến tối hôm đó là một người khác.
“Chết rồi, muộn mất rồi.” Đồng hồ treo tường, kim giờ đã sắp chạy đến số tám, lần này thì toi thật rồi. Tôi ba chân bốn cẳng phi đến công ty, cũng may, mới có tám giờ năm phút.
“Y Thần, sao bây giờ cô mới tới? May mà trưởng phòng hôm nay vẫn chưa đến.” Vương Hiểu Dương đưa cho tôi một tập văn kiện, vừa nói vừa cười.
“Chưa đến?” Tôi hỏi lại, vui đến nỗi mắt nháy liên hồi.
“Đúng thế. Nhưng hôm nay cô có việc rồi. Trưởng phòng nói đến thứ ba cô phải hoàn thành hết chỗ việc này, xem chừng cô phải tăng ca rồi.” Con quạ đen Vương Hiểu Dương này dường như luôn báo hiệu chuyện đen đủi.
Tôi muốn khóc mà không có nước mắt, họ cho rằng tôi có thể hoàn thành một bản thiết kế trong ba mươi sáu giờ đồng hồ ư? Không cho tôi thời gian ăn, thời gian ngủ, thời gian làm vệ sinh cá nhân à? Tôi tức giận đập bàn một cái, mọi người trong phòng đều bị tôi làm cho giật mình.
Con hồ ly già quỷ quyệt này, rõ ràng là muốn ép tôi.
Cấp trên muôn đời là vẫn cấp trên, nhân viên quèn như tôi làm sao có thể không tuân lệnh. Thời đại quần chúng làm chủ đã qua rồi, đành phải chấp nhận hiện thực thôi.
Tôi chạy đến phòng họp, nơi đây vắng lặng, không một bóng người. Đột nhiên lại muốn gọi cho Y Dương, cầm di động lên mới phát hiện nó đã hết pin. Đúng là ý trời. Tôi thở dài hai tiếng, nhoài người lên bàn làm việc đánh một giấc, lúc mở mắt mới phát hiện đã đến giờ ăn cơm rồi. Hứa Y Thần, mày làm gì vậy? Trên bàn làm việc còn nguyên bản thiết kế chưa hề động tới.
Từ đây đi ra lại nhìn thấy ngôi sao chổi có tên Vương Hiểu Dương đó, thật là không gì chán hơn. Tôi giơ hai tay ôm đầu, nghìn vạn lần cầu mong kẻ chỉ biết gieo họa đó đừng nói gì với tôi, thật sự đừng có nói bất cứ gì nữa, tôi không nhịn nổi mà lẩm bẩm như thế.
Amen, lời cầu xin vô hiệu!
“Cô Hứa Y Thần, giờ ăn cơm qua lâu rồi!” Y Thần? Cô? Những lời này nghe sao mà kỳ cục vậy? Vương Hiểu Dương kém tôi một tuổi nhưng mặt anh ta đã đầy nếp nhăn, nếu nói điều đó với người khác hẳn chẳng ai tin. Tiểu tử này vừa là chào hỏi vừa là báo tin, mà thông tin từ anh ta là: giờ ăn cơm qua lâu rồi và cơm cũng hết rồi.
Đứng trước bàn làm việc do dự hồi lâu, cuối cùng tôi quyết định gọi cho Lăng Sở. Điện thoại kết nối lâu rồi mà không có ai nghe máy, anh đang làm gì? Tôi tưởng tượng ra những nguyên nhân khiến anh ấy không nghe máy, cuối cùng cho rằng có thể anh ấy nghĩ đây không phải số di động của tôi. Tôi cúp máy, gửi tin nhắn.
“Cháu hư dám không nghe điện thoại của bà nội.”
Quả nhiên chưa đầy hai giây sau, Lăng Sở gọi lại. Đúng là anh ấy nhìn thấy số lạ nên không nghe máy.
Chúng tôi hẹn gặp dưới tòa nhà công ty tôi, anh ấy đến đón tôi. Từ công ty của Lăng Sở đến chỗ tôi làm không xa lắm, chỉ là lần đó cùng đi ký hợp đồng với Mỹ Tuệ mà chúng tôi có duyên tương ngộ.
Chưa đến mười phút sau, Lăng Sở lái xe tới. Tôi định đi ăn pizza ở một quán mới, kỳ thực là tôi cũng không quen ăn những đồ ấy lắm, chỉ là nghe thấy mọi người trong công ty bàn tán không ngừng về nó, đột nhiên tò mò muốn đi ăn thử.
Lăng Sở gật gật đầu, đưa tôi tới quán pizza đó. Anh ta ăn gì cũng không tính toán chi ly như tôi.
Cô nhân viên phục vụ đưa chúng tôi đến một cái bàn trống gần tường. Oa! Xinh quá! Tôi nhìn cô phục vụ ghi lại đồ chúng tôi gọi mà chảy cả nước miếng. Thế giới này có người đẹp như thế này sao, tôi cứ nhìn rồi lại nhìn đến quên cả gọi món. Lăng Sở đành kéo kéo tay áo tô