
Tác giả: Vu Thiên Hâm
Ngày cập nhật: 03:01 22/12/2015
Lượt xem: 1341013
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1013 lượt.
i nhắc nhở: “Này, nghĩ gì vậy?”
Tôi nghĩ bụng, thiếu nữ xinh đẹp như thế này mà không nhìn, lại quay sang nhìn tôi làm gì. Tôi thu lại ánh mắt, rồi nói: “Đúng là đồ ngốc.”
Nhân viên phục vụ giới thiệu với chúng tôi những món pizza được yêu thích nhất ở đây, tôi vừa lơ đãng nghe vừa ngắm hai hàng lông mi cong dài của cô ấy. cứ trợn mắt lên nhìn lông mi của cô ấy cũng không ổn, cô ấy bất đầu có vẻ thiếu tự nhiên. Có lẽ cũng cảm nhận được ánh mắt chăm chú bất thường của tôi.
Kỳ thực tôi rất muốn giết chết cô phục vụ xinh đẹp đang đứng trước mặt này, cô ta là con gái chẳng sao, xinh đẹp cũng chẳng sao, chỉ là không được xinh đẹp hơn tôi. Đáng tiếc là anh chàng trước mặt tôi lại chẳng biết thưởng thức cái đẹp, có lẽ là háo sắc và tiền cũng có lúc không liên quan đến nhau chăng?
Tôi kiễng chân nhìn theo cô nhân viên phục vụ đi vào trong, việc thiết kế đã bị tôi cho ra khỏi đầu từ lâu rồi.
“Y Thần, công việc gần đây tốt chứ?” Lăng Sở cứ làm như đã tám trăm năm nay chưa gặp tôi vậy. Nhắc đến công việc, tôi thấy bực mình, làm cái gì, đó là chuyện không nên nhắc đến lức này.
“Vẫn tốt, chỉ hơi bận thôi.” Tôi vừa cắt pizza trong đĩa vừa thầm oán trách. Đột nhiên nhớ tới việc chảy máu răng lúc sáng bèn kể cho Lăng Sở nghe, nhưng cũng mong anh ấy không nói tôi ham sống sợ chết, ngay cả chuyện nhỏ như vậy cũng để tâm.
Mất một lúc Lăng Sở im lặng không nói gì, vẻ mặt nghiêm trọng của anh ấy khiến tôi phát run. “Em thấy không khỏe à? Hay là em bị thiếu vitamin?” Anh ấy đặt dĩa xuống, nhướng mắt nhìn tôi.
Tôi thầm mắng: “Nhiều chuyện, sớm biết thế này tôi đã không kể chuyện đó với anh rồi.” Tôi ngẩng đầu lườm anh ấy một cái, anh ấy hỏi: “Lườm cái gì?”
Trong quán pizza có người tổ chức sinh nhật, chuyện này với tôi mà nói, không nhìn cũng không được. Là nhị thế đồng đường hay là tam thế đồng đường [4'>, thật sự tôi không hiểu rõ lắm. Thợ bánh đang trổ tài làm bánh pizza, anh ta lật một cái bánh pizza vừa to vừa dày bằng cách hất chảo rất điệu nghệ. Tôi xem mà không nén được sự trầm trồ, bởi quả thực rất ấn tượng.
[4'> Ý câu này muốn hỏi hai thế hệ cùng một nhà hay ba thế hệ cùng sống chung một nhà.
Thấy tôi mải xem hồi lâu không ăn gì, Lăng Sở cũng quay đầu lại xem một chút, sau đó anh ấy gõ nhẹ vào đầu tôi, nhắc nhở: “Mau ăn đi, cái này để nguội ăn không ngon đâu.”
Tôi cầm miếng bánh đưa lên miệng, tự nhiên cảm thấy không vui. Lấy điện thoại di động ra, xem giờ, đã là hai giờ mười phút rồi, tôi lấy giấy ăn lau miệng, vội vã bước ra ngoài, lại nghĩ nếu không nhanh thì bản vẽ không thể hoàn thành kịp tiến độ.
Có một câu ngạn ngữ nói thế này, lửa cháy nóng mông mới biết lo lắng, có lẽ tôi chính là kiểu người như vậy.
Trên đường về, Lăng Sở vừa lái xe vừa hỏi tôi: “Gần đây còn hay hút thuốc nữa không?”
Tôi chỉnh lại quần áo, cố làm ra vẻ nghiêm chỉnh trả lời: “Không hút, không hút.” Tuy nhiên thầm than thêm một câu: “Không hút mới là lạ.”
Lúc này đúng vào giờ cao điểm, thường hay tắc đường. Phía trước chừng một trăm mét hình như có sự cố giao thông. Tôi ngó qua cửa kính xe nhìn ngang nhìn dọc, buông miệng chửi thề không chút e ngại: “Chết tiệt, thật xúi quẩy.”
Lăng Sở trấn an tôi: “Đừng lo, để anh xuống xe xem thế nào.”
Tôi chán nản ngồi đợi trong xe, thầm nghĩ bị tông xe còn chưa được tính là xúi quẩy, mày mới chỉ bị tắc đường thì nhằm nhò gì.
Xe cộ trước mặt đã xếp thành hàng dài, dòng xe đang ùn lại như nước bị tắc ứ. Tôi nhìn dòng người mà hận mình không thể mọc cánh để bay lên trời, làm người chim cũng tốt. Cũng không biết lúc này, cả nước xảy ra bao nhiêu sự cố giao thông, có phải là mỗi phút, mỗi giây đều có sự cố hay không? Nếu thế, đối với những sự cố đã xảy ra, tôi thể hiện sự thương tiếc, đối với những sự cố chưa xảy ra, tôi thể hiện sự cảnh cáo. Sau cùng, tốt nhất tôi nên tự nói với mình, mày lại nhiều chuyện rồi.
Lăng Sở quay lại bảo tôi phải đợi một lúc nữa đường mới thông. Tôi nhìn đồng hồ, thời gian thật sự không còn nhiều nữa, vội vã lấy túi xách ở ghế sao, đi bộ về công ty. Đường tắc, xe không đi được nhưng người vẫn lách được.
“Lăng Sở ca ca, tôi không đợi được. Ai bảo anh đường đường là giám đốc, tôi chỉ là nhân viên quèn. Anh đến muộn không ai dám hỏi, tôi đến muộn có khi mất việc.” Tôi vừa chạy đi vừa lẩm bẩm nói một mình, thầm nghĩ, vấn đề này tôi đã đặt ra từ khi mới quen anh ấy. Cho dù Lăng Sở hàng trăm hàng nghìn lần khẳng định với tôi giữa giám đốc và nhân viên không có chuyện phân biệt đẳng cấp nhưng đồ đầu đất tôi nhất quyết không chịu tin, tôi vẫn cho rằng giám đốc và nhân viên mãi mãi khác nhau.
Thực sự tôi đang nói đúng đạo lý, chẳng phải sao?
Khi tôi vừa về đến cổng tòa nhà công ty thì Lăng Sở gọi điện đến nói là đường thông rồi, tôi mồ hôi mướt mát vừa thở phì phò trong thang máy đi lên tầng mười chín vừa than vãn: “Thất đức quá!”, biểu cảm cứ như thể có ai đó mới mượn tôi hai mươi nghìn tệ, rồi đột nhiên người đó lại lăn ra chết vậy.
Ánh mắt của những người ra vào dưới lầu có gì đó khác lạ, họ nhìn tôi lạ lùng, tôi cũng nhìn