
Mạnh Mẽ Chiếm Đoạt Cô Gái Chớ Càn Rỡ
Tác giả: Vu Thiên Hâm
Ngày cập nhật: 03:01 22/12/2015
Lượt xem: 1341026
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1026 lượt.
họ với ánh mắt khác thường.
“Y Thần, có thời gian đừng quên đi khám vòm họng nhé, còn nữa...”, tôi bỏ điện thoại ra khỏi ta và cúp máy. Anh chàng này, ngày nào cũng nhắc đi nhắc lại chuyện này, còn phiền hơn cả mẹ tôi.
Tôi bận rộn trong phòng làm việc tới hai rưỡi đêm, làm việc bận đến mức cơm tối cũng chưa kịp ăn. Nghe nói no đói thất thường cũng dễ béo lên. Mà đối với việc giảm béo tôi chỉ là đợi ngày đợi thời. Dụi dụi đôi mắt mờ mờ, bên ngoài công ty tối đen như mực, chỉ còn đèn trên máy làm nóng lạnh nước uống là còn sáng, lúc quay người rót nước, đột nhiên trước mắt tôi tối sầm lại, đầu ong ong như có tiếng còi xe cảnh sát hú không ngừng. Dừng tay bám lấy bàn, tôi dứt khoát ngồi xuống. Mắt nổ đom đóm, như thấy hoa lửa phun tứ phía. Tôi dám khẳng định với những ai chưa từng bị nổ đom đóm mắt, đom đóm mắt không phải màu vàng.
Day hai bên thái dương một lúc lâu, tôi mới cảm thấy đầu óc mình tỉnh táo một chút.
Tôi thật sự hận dạ dày mình sao lại hoạt động tốt như vậy, bao nhiêu thức ăn bữa trưa đã tiêu hóa hết rồi. Tôi vỗ vỗ cái bụng đói meo, định nhanh chóng đi kiếm cái gì đó ăn tạm.
Tôi lại thử từ từ đứng lên, cảm giác không còn chóng mặt nữa. Nhìn lại bản vẽ đã hoàn thành, có mệt cũng đáng. Tôi đối mặt với bức tường trắng, thao thao bất tuyệt một hồi, cũng chẳng biết mình lảm nhảm như thế trong bao lâu, nói những gì càng không nhớ được. Cuối cùng tôi tắt đèn, đi về.
Đêm khuya rồi nên đường phố vừa lạnh vừa yên tĩnh, không khí có chút ẩm ướt. Hơi lạnh khiến tôi rùng mình run rẩy. Đầu óc chợt nhớ tới cái áo khoác của Hứa Y Nam treo trong tủ quần áo, còn chưa trả lại cho anh ấy. Anh chàng này quần áo để đâu cũng không biết tìm, tóm lại là cơ thể anh ấy chịu lạnh giỏi nên chẳng cần đến nó.
Tôi vừa đi trên đường vừa lắng nghe tiếng giày cao gót gõ xuống đường lộp cộp lộp cộp, càng nghe càng sợ. Tôi chỉ mong mau mau về đến nhà mình, nhưng con đường này như chạy đến vô cùng, càng đi càng xa.
Trên đường chỉ có mấy thiếu niên nhuộm tóc vàng, miệng huýt sáo, xem chừng là bọn lưu manh. Thấy vậy, tôi chỉ biết mau chóng tránh ra xa, lúc này rất muốn tập lại mấy động tác Teakwondo học mấy năm trước. Đột nhiên nghe thấy phía sau có tiếng xe máy khởi động, hình như bọn nhóc này định đua xe.
Ra đường vào lúc hai giờ đêm thế này xem ra không có mấy người tốt, chỉ có tôi là ngoại lệ mà thôi.
Đi đến chỗ không có đèn đường tôi càng sợ nên càng phải hát to những bài hất xưa cũ để ra vẻ ta đây can đảm.
Đòng hồ trên tường đổ ba hồi chuông, tôi hiểu ba hồi chuông đó muốn nói là: “Đã ba giờ đêm rồi, tên khốn Y Dương còn chưa gọi điện, có lẽ là sẽ không gọi đâu.”
Tôi nhắm mắt, không nghĩ gì nữa, chuyện đêm qua càng không cần nghĩ đến nữa.
Buổi sáng tỉnh dậy, tôi lại bị chảy máu chân răng. Tôi khẳng định lần này không còn là ngày mai trời lại sáng nữa, tôi bị bệnh thật rồi. Tôi đã hy vọng sau một đêm triệu chứng này sẽ biến mất, kết quả là máu chảy càng nhiều hơn, khiến tôi mất hết hy vọng.
Tôi khoác áo da đen, đi đôi giày cao gót đến công ty họp vào lúc mười một giờ. Hồ ly cái tinh nhanh nhìn thấy tôi hỏi ngay một câu: “Bản vẽ hoàn thành chưa?”
Tôi dương dương tự đắc đưa bản vẽ cho chị ta, nghĩ bụng, không ngờ lão nương tôi đây đã làm xong phải không?
Mười một giờ bốn mươi cuộc họp mới kết thúc.
Tôi lấy lý do sức khỏe không tốt, to gan đề đạt với cấp trên xin nghỉ phép năm ngày, thật không ngờ hồ ly già đó nhanh chóng đồng ý.
Oh my God!
Từ công ty đi ra, tôi chợt cảm thấy tình thân bộc phát mãnh liệt, dang cao đến vạn trượng. Tôi sờ một lượt khắp các túi quần áo, may mà còn một chút tiền để dành. Tôi không có thẻ vàng, thẻ xanh, thẻ mẫu đơn [5'>, trong túi xách chỉ có thẻ ra vào của nhân viên. Sau khi nghênh ngang kiêu ngạo bước vào khu mua sắm, tôi xem quần áo, dao qua khu bán giày, không biết khu bán trang sức đi đường nào nhỉ?
[5'> Những loại thẻ VIP, thẻ ưu đãi, thẻ ngân hàng quốc tế dùng để mua hàng.
“Tiểu thư! Xin hỏi cô muốn xem hàng gì? Cô nhân viên bán hàng tươi cười hỏi tôi.
Tôi lại sờ túi, ước tính tất cả chỉ còn mấy trăm tệ, thấy thật khó xử. Lần trước còn rêu rao với Hứa Y Nam rằng lúc tôi kết hôn sẽ mua cái lắc đắt hơn cái lắc anh ấy mua cho Hàn Cần Hiên mấy lần, cứ xem tình trạng này thì phải đợi đến “tháng ngựa năm lừa” mất.
Tôi quay sang cô nhân viên bán hàng cười ngượng, xua tay nói: “Không cần đâu.”
Mặt cô ta xị hẳn xuống, vẫy tay áo như muốn đuổi khách hàng.
“Mẹ kiếp, làm gì mà khinh người thế, đợi bà cô ta đây có tiền, khi đó sẽ vét hết kim cương của quầy hàng này nhét vào túi chơi.” Tôi thầm mắng cô ta, lúc chuẩn bị bước đi liền nhìn thấy một đôi nam nữ đi đến quầy trang sày.
Cô nhân viên bán hàng lập tức diễn lại bộ mặt tươi cười, ân cần chào hỏi.
“Choáng! Cái loại gì, thảo mai thảo quả [6'> thế không biết.”
[6'> Ý nói tâng bốc, nịnh nọt không thật lòng.
Tôi thầm nghĩ nhưng không nói ra. Tôi sợ sau khi nói ra, mặt tôi lập tức sẽ bầm dập vì mười cái móng tay