
Tác giả: Vu Thiên Hâm
Ngày cập nhật: 03:01 22/12/2015
Lượt xem: 134990
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/990 lượt.
rất đơn giản, đám nhân viên truyền tai nhau rằng giám đốc đang mắc chứng tiền mãn kinh. Mọi người đều sợ chị ta điên lên sẽ đuổi cả đám. Nói thật, tôi cũng sợ, sợ có ngày tên rơi đạn lạc, tôi cũng mất bát cơm này.
Thế đấy, cuộc đời thật là bi thảm.
Tôi cũng chăm chú, khẩn trương làm việc, tất cả đều trôi qua rất bình thản. Buổi trưa hôm đó, tôi vừa đưa được nửa cái bánh quy vào miệng thì điện thoại reo vang, tôi giật mình hoảng hốt, thiếu chút nữa thì tôi bị nghẹn chết.
"Chị Y Thần, chị có đi làm không?" Đầu bên kia là giọng nữ nhỏ nhẹ.
Yên lặng một lúc, dùng tốc độ tra dữ liệu nhanh nhất của đại não tôi mới nhớ ra tiểu yêu tinh đó là Lăng Vũ, sau đó khẽ "à" một tiếng.
Lăng Vũ ngập ngừng nói: "Chị Y Thẩn, ngày mai… em kết hôn, chị có thời gian đến tham dự hôn lễ không ạ?"
Tôi giống như bị đánh vào đầu, thời gian sao mà trôi nhanh thế. Câu nói của Lăng Vũ đột nhiên làm tôi nhớ đến bài hát Ngày mai em lấy anh, đúng thế, đã là ngày mai. Tôi làm ra vẽ bình thản, giả vờ suy nghĩ một lát rồi nói: “Để xem lúc đó thế nào đã nhé, sợ chị chưa chắc đã rảnh.”Sau đó tôi còn ra vẻ thấu tình đạt lý chúc cô ấy hạnh phúc.
Tôi bò dài trên bàn làm việc suy nghĩ hồi lâu, cái kiểu tình yêu vừa gặp đã yêu này có kết quả nhanh như vậy sao? Đúng là hậu sinh khả úy. Tôi dùng bút bi vẽ đầy lên tập giây trắng để trên bàn, sau cùng dùng lực thử đủ mọi hình thức để kết thúc sinh mệnh của cái bút.
Mỹ Tuệ… cô ấy có biết không?
Sau khi do dự hồi lâu tôi quyết định không nói với Mỹ Tuệ, giả vờ đi đánh răng, rửa mặt rồi đi ngủ như bình thường. Buổi tối, Mỹ Tuệ gõ cửa phòng tôi hỏi: "Ngủ chưa?"
Tôi ngồi dậy, dựa vào thành giường, nói chuyện với Mỹ Tuệ rất lâu, nha đầu này chỉ cười ngu ngơ.
Hôn lễ ngày hôm sau, tôi đi cùng Mỹ Tuệ, Lăng Sở sắp xếp cho chúng tôi ngồi bàn đặc biệt.
"Em gái vu quy rồi, người làm anh như cậu trong lòng không có cảm giác gì sao?" Đồng nghiệp của Lăng Sở trêu anh ấy.
Khi con gái làm cô dâu là lúc xinh đẹp nhất, tôi muốn chứng minh cho Y Dương thấy nhưng xem ra anh ấy đã không cần nữa. Mọi ngươi tham gia hôn lễ chỉ có Mỹ Tuệ là có vẻ hơi buồn, nhưng cô ấy vẫn cố giả vờ tươi cười vui vẻ. Trần Phi Hoàn rất bối rối khi nhận lời chúc phúc từ Mỹ Tuệ.
Hóa ra có một số người có thể tự mình băng bó vết thương.
Tôi uống rượu mừng xong liền kiếm cớ cáo lui, tình cảnh này khiến tôi cảm thấy có chút không thoải mái. Dòng người trên đường đều đổ về phía quảng trường phía trước. Chỗ đó có rất nhiều người già và trẻ em đi lại, khuôn mặt ai cũng tươi cười.
Tôi thẫn thờ nhìn lên bầu trời, mặt trời đang chiếu gay gắt, cho đến khi có cảm giác mắt mình nhói đau mới thôi, sau đó tôi thấy mình nước mắt lưng tròng. Trên thế giới vừa có một đôi đến với nhau, sao tôi vẫn còn cô đơn, lẻ bóng?
Thật không thể biết ngày mai tôi sẽ đứng ở ngã tư nào trên đường chờ đèn đỏ để chuyển hướng.
Tôi cho tay vào túi lấy ra một đồng tiền xu, chán nản tung nó, một vòng rồi lại một vòng, hai mặt của đồng xu thay nhau hiện lên. Hóa ra tôi đang sợ, sợ nhất là lựa chọn cuối cùng.
Tôi tin thượng đế vừa mới qua đây
Là khi anh phải xác định thái độ của anh. Là khi anh phải thực hiện lời hứa của mình. Là khi vì “chúng tôi” mà đi đến kết thúc đi. Không có anh, Alpenliebe vẫn ngọt ngào. Chỉ là anh đã thay đổi. Còn hương vị của nó thì không bao giờ thay đổi.
“Hứa Y Thần, cô đến phòng tôi một lát”. Giám đốc biến thái ra lệnh cho tôi.
Tôi nghiêm chỉnh đi vào, tỏng lòng chờ đợi cô ta công bố tin tức gì đó mới.
Cô ta duờng như không đọc đựơc ý nghĩ đen tối của tôi, chỉ cúi đầu mở ngăn kéo, lấy ra một tập tài liệu đặt trước mặt tôi. Tôi cầm lên đọc, lòng bàn tay toát mồ hôi.
Sau khi Mỹ Tuệ về phòng, tôi ngồi thẫn thờ nhìn lên trần nhà rất lâu, trong lòng cảm thấy rất trống trải, hoang mang, giống như vừa bị mất đi một thứ gì đó, tôi hoàn toàn không nghĩ đến chuyện Mỹ Tuệ sẽ chuyển đi. Ngày hôm đó, tôi không tiển Mỹ Tuệ mà đóng cửa nằm im trong phòng.
Căn nhà tĩnh lặng hơn rất nhiều sau khi Mỹ Tuệ chuyển đi, hóa ra sau khi quen sống một mình, tôi đã quen có cô ấy. Mấy ngày nghỉ phép, tôi một mình điên cuồng đi ngắm nghía và mua sắm những món đồ muốn mang đến Bắc Kinh.
Kỳ thực có cây nói rất đúng, có tiền thật tốt, có tiền thì có gì mà không thể mua được. Chỉ đáng tiếc, tôi lại không thuộc thành phần giàu có.
Mỹ Tuệ ở lỳ trong nhà mới của cô ấy, tôi có qua đó một lần. Căn nhà rộng một trăm hai mươi mét vuông, ba phòng ngủ, một phòng khách, một phòng bếp, nội thất đều mới và rất hiện đại, ngay cả ti vi cũng là loại màn hình tinh thể lỏng bốn mươi hai inch. Tôi rất thích căn nhà, sau này nhất định tôi phải mua một ngôi nhà như thế này.
Phòng Mỹ Tuệ ở hướng tây, nhìn thẳng xuống hoa viên dưới sân. Tôi ngồi trên giường cô ây ăn sữa chua, ngồi rất lâu. Sau đó mẹ cô ấy vào phòng giữ tôi ở lại ăn cơm, tôi cho là cung kính không bằng vâng lệnh nên vui vẻ nhận lời.
Mấy hôm nay tôi luôn sống trong ưu phiền, câu hỏi có nên tìm