
Tác giả: Vu Thiên Hâm
Ngày cập nhật: 03:01 22/12/2015
Lượt xem: 134968
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 10.00/10/968 lượt.
lại giống như một quả bóng. Tôi hy vọng sẽ gặp tình huống như trong phim Trai tài gái sắc, mỗi lần nhân vật nữ chính lên xuống tàu điện ngầm đều gặp được người mình muốn gặp. Thế nhưng đã ba ngày nay tôi ở Bắc Kinh, dù đứng ở ngoài đường hay trên tàu điện ngầm đều không gặp được Y Dương.
Hôm nay từ ga tàu điện ngầm đi ra, tôi cảm thấy rất thất vọng bèn gọi điện cho Lăng Sở.
Tiểu tử đó đang họp giao ban thấy, tôi gọi thì vội vàng dừng lại để nói chuyện với tôi. Tôi đứng ở cổng ga tàu điện ngầm, gió lạnh rít ù ù bên tai, mùa đông ở Bắc Kinh thật lạnh.
Tôi kể với Lăng Sở là đã đi tàu điện ngầm tìm Y Dương bốn ngày nay rồi, tôi cũng muốn gọi cho Y Dương nhưng không có đủ cam đảm.
Lăng Sở nói không thấy có thể là do Y Dương trước nay không đi tàu điện ngầm, cái đầu đất của tôi cuôi cùng cũng đã có thể hiểu được câu nói của Lăng Sở, hạnh phúc là do chính mình năm giữ.
Tôi một mình đi dạo phố, lúc đi đến đường Tú Thủy [2'> mới nhớ ra là Y Dương đã từng nói với tôi về chỗ này.
[2'> Một con phố chuyên bán hàng thủ công mỹ nghệ ở Bắc Kinh.
Quả thực nơi đây có rất nhiều du khách nước ngoài, bọn họ mua xường xám tơ tằm hoặc ngọc trai về làm quà, tuy là người phương Tây nhưng mồm mép rất lợi hại, luôn trả giá rất thấp, các cô bán hàng cũng mất khá nhiều thởi gian cùng họ mặc cả rồi mới bán được hàng.
Tôi vòng đi vòng lại đến bốn vòng mà không tìm thấy thứ gì đặc biệt. Chỉ là tôi muốn mua một món quà tặng cho Lăng Sở. Cuối cùng, tôi quyết định mua cho anh ấy một chiếc áo khoác ngoài theo kiểu phong tình đặc sắc của Trung Quốc, kiểu dáng này ngay cả tôi nhìn thấy cũng buồn cười.
Cô bán hàng lảm nhảm rất nhiều, lớn tiếng đòi tôi ba trăm sáu mươi tệ cái áo đó, tôi lắc đầu bỏ đi, cô ta chạy theo lôi tay tôi lại.
Tôi nhìn kỹ cái áo, trả giá: “Một trăm năm mươi tệ, bán thì tôi lấy.”
Đoán chừng tôi không chịu nâng giá thêm nữa, cô bán hàng lườm nguýt tôi, sau đó gấp áo cho vào túi, quay sang nói cộc lốc với tôi: “Trả tiền đây.”
Từ đường Tú Thủy đi ra, tôi bước vào một của hàng Mc Donald, một mình ăn kem tươi dâu tây. Khách ăn ở đây tương đối đông, có thế thấy lợi nhuận kiếm được cũng không ít. Tôi nắm chặt chiếc điện thoại sắp hết pin, gửi tin nhắn cho Y Dương. Mấy ngày ở đây không gặp Y Dương là bởi sợ anh ấy từ chối, hôm nay tôi biết nếu vẫn không gặp thì sẽ không còn thời gian nữa.
Y Dương như một ông già, thích mặc những trang phục thoải mái, cằm anh ấy râu mọc lún phún, giống như thanh niên mới lớn, cái trán cao cao, sao mà thân thuộc thế. Tôi vô thức muốn đưa tay chạm vào đó, lúc đưa tay lên mới nhớ ra thói quen này không còn thích hợp nữa, nó đã là quá khứ rồi, do đó tôi giả vờ muốn đi mua nước uống.
Tôi và Y Dương đã biến thành xa lạ như vậy đấy, chẳng mấy chốc đã đến mười một giờ. Tôi lấy lý do buồn ngủ để chia tay anh ấy sau đó nhìn vào của kính dõi theo bóng anh ấy khuất dần trên đường.
Từ trước tới nay tôi chưa từng nghĩ cuộc gặp gỡ của chúng tôi lại bắt đầu và kết thúc theo cách này, ngọn lửa dâng lên trong tim đã tắt ngấm trong phút chốc. Trái tim tôi bỗng nhiên lạnh giá vô cùng.
Tôi gọi điện cho Lăng Sở, kể cho anh ấy nghe tôi đã gặp Y Dương, anh ấy còn khen tôi giỏi, sau đó hỏi tôi đã nói những gì. Tôi không vui, nói với Lăng Sở rằng những gì tôi giữ trong tim đều không thể nói ra.
Quả thực, chúng tôi đã thành hai người xa lạ rồi.
Lăng Sở gửi tin nhắn an ủi tôi, chúng tôi nhắn tin đến một giờ sáng.
Không biết vì sao mỗi lần gặp chuyện liên quán đến Y Dương tôi đều muốn tìm một người tâm sự, mà người đó luôn là Lăng Sở, có lẽ tôi đã bắt đầu quen ỷ lại.
Sau khi kết thúc buổi học thứ Sáu, Y Dương đến đưa tôi đi chơi Cố Cung, tôi bảo anh ấy rằng tôi thích đi Di Hòa Viên nữa, anh ấy cười rồi kéo tay tôi lên xe buýt.
“Chúng ta đi ăn vịt quay Bắc Kinh, được không?” Y Dương cau mày “thiết kế” bữa tối.
Y Dương giống như một hướng dẫn viên du lịch, rất tận tâm tỏ lòng hiếu khách với tôi.
Nhà hàng Toàn Tụ Đức nằm ở khi Đại Sách Lan, nghe nói món Vịt quay ở đây ăn một lần sẽ muốn ăn lần nữa. Tôi vừa thấy hứng thú,lại vừa thất vọng. Xuống xe, tôi ngẩng đầu nhìn thấy ngay tấm biển “Toàn Tụ Đức”, dứt khoát nắm lấy tay Y Dương kéo vào trong.
Nhà hàng Toàn Tụ Đức rất đông khách, có khá nhiều khách Tây. Bên trong tiếng nói cười ồn ào, chúng tôi tìm thấy hai ghế trống rồi ngồi xuống, gọi hai suất vịt quay.
Đại Sách Lan là khu vực cổ kính nhất ở Bắc Kinh,cũng từng là khu buôn bán sầm uất khi xưa, là nơi lưu giữ nhiều nét cổ xưa nhất Bắc Kinh.
Đúng lúc tôi nhớ lại những lời Lăng Sở nói, điện thoại của Y Dương đổ chuông. Anh ấy xem số gọi đến, sau đó quay qua tôi cười với vẻ xin lỗi và đi ra ngoài nghe điện thoại.
Tôi ngồi chống tay trên bàn nhìn thực khách xung quanh ăn uống, nói cười vô cùng vui vẻ. Y Dương nghe điện thoại rất lâu, cho đến lúc món ăn được bưng lên mới thấy anh ấy quay lại.
Nói thật, tôi không còn muốn ăn nữa, nhìn món vịt quay trên bàn mà tâm trạng có chút chán nản. Y