
Tác giả: Công Tử Bạch
Ngày cập nhật: 02:59 22/12/2015
Lượt xem: 1341239
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1239 lượt.
n nói tiếp: “Vậy muội làm bao nhiêu chuyện như thế là để làm gì? Muội muốn vét túi đánh ván bạc cuối cùng giúp yêu tộc phục hưng? Muội có bao giờ nghĩ, hay có bao giờ nhớ rằng trong người mình ngoài một nửa huyết thống yêu tộc ra, còn có…”
“Huynh im đi!” Việt Cẩm vội vã ngắt lời, thậm chí chẳng buồn để tâm sẽ thu hút những kẻ đuổi bắt khác đến, cao giọng nhắc lại, “… Huynh im đi!”
Trong mắt Vân Hàn Cảnh như thoáng hiện chút gì đó nhưng vẻ mặt từ đầu đến cuối vẫn hờ hững như không: “… Còn có một nửa huyết thống nhân loại.”
Trong bóng tối, bỗng đâu vang lên những âm thanh xào xạc. Việt Cẩm đứng như trời trồng trong cái bóng mờ ảo của đống lửa.
Vân Hàn Cảnh không định chỉ nói qua loa như thế, hắn vẫn tiếp tục: “Khi muội được trưởng lão đem về Bồng Sơn, muội vẫn luôn nhớ thân phận của mình chứ không phải chịu đả kích rồi quên tất cả như những gì biểu hiện ra ngoài, muội cũng chưa bao giờ quên ta. Nhưng bao năm nay muội vẫn chưa hề để lộ…”
Hắn nở một nụ cười hiếm hoi, nhưng không hề có cảm xúc: “… Ta có nên nói là muội tâm cơ thâm trầm, mưu tính sâu xa không nhỉ?”
“Nhưng, Việt Cẩm Tâm này… phụ thân của muội, thúc thúc của ta là nhân loại. Còn muội cũng được nhân loại nuôi dưỡng trưởng thành.”
“… Muội biểu hiện như thể bị đả kích ư?” Mãi một lúc lâu, Việt Cẩm mới lên tiếng.
Vân Hàn Cảnh cau mày, không hiểu Việt Cẩm nhắc lại câu này có ý gì. May là ngay sau đó Việt Cẩm đã tiếp tục. Nàng chủ động bước ra ngoài ánh sáng, mỉm cười nhìn Vân Hàn Cảnh.
Trong ánh lửa bập bùng, khuôn mặt hốc hác lấm đầy bùn đất không hề đẹp, nhưng nụ cười rạng rỡ nơi khóe môi, đáy mắt lại khiến Vân Hàn Cảnh trong thoáng chốc như chạm vào cô bé thích cười, ưa náo nhiệt, quậy phá nhưng cực kì tốt bụng của hơn mười năm về trước.
Nhưng tất cả chỉ là dường như mà thôi.
Ngay sau đó, nụ cười méo mó của Việt Cẩm đã khiến cho những ảo ảnh không đúng lúc đó vỡ tan: “Muội biểu hiện như phải chịu đả kích?… Đại sư huynh, Vân Hàn Cảnh, huynh nói muội luôn không liên lạc với huynh, giả vờ như không quen biết vậy, đã bao giờ huynh tìm hiểu xem thời gian đó rốt cuộc bọn muội đã gặp phải những chuyện gì chưa?”
Giọng của Vân Hàn Cảnh cao hơn, hỏi mà gần như là khẳng định: “Muội và mọi người bị quân sĩ vây giết ở Hoang Sơn, cuối cùng chỉ còn lại mình muội không phải sao?”
“Đó là giả.” Việt Cẩm lạnh lùng đáp.
Trên khuôn mặt Vân Hàn Cảnh cuối cùng cũng xuất hiện nét sững sốt.
“Đó là thế thân. Bọn muội xuất phát từ Đô Thành, tổng cộng có bảy người, muội, năm huynh trưởng của muội và một gã tùy tùng… Nhưng đến ngày thứ ba thì gã tùy tùng nhân loại đó cuỗm tất cả mọi thứ rồi trốn mất.”
Vân Hàn Cảnh nhíu mày, trong lòng bỗng có dự cảm chẳng lành.
“Đó mới chỉ là bắt đầu. Cải trang chạy trốn được nửa tháng thì ngũ ca vốn sức khỏe yếu ngã bệnh, bắt đầu sốt cao… Đó là một căn bệnh thông thường, chỉ cần uống thuốc là khỏi. Bọn muội cầu xin tất cả những nhân loại gặp được suốt dọc đường, quỳ xin tất cả những người có thể quỳ… thời loạn, người còn không bằng súc vật, đúng không? Tam ca và tứ ca là huynh đệ song sinh, hai huynh ấy không nhẫn tâm nhìn ngũ ca như vậy, bèn bàn nhau đi trộm ít đồ ăn và thuốc, nhưng không may bị phát hiện. Cũng vì không nỡ làm hại con người mà cuối cùng đã bị trói lại, ném xuống sông chết đuối. Ba ngày sau, bọn muội mới vớt được thi thể của hai huynh ấy, ngũ ca nghe tin cũng không cầm cự được nữa. Muội cùng đại ca và nhị ca tiếp tục lên đường…”
Việt Cẩm trầm ngâm một lúc: “Những chuyện tiếp sau đó, huynh sẽ không muốn biết đâu.” Nói xong, nàng không cho Vân Hàn Cảnh cơ hội chọn lựa, giọng đã khàn đặc, tiếp tục: “Suốt dọc đường, bọn muội bữa no bữa đói, nhị ca và đại ca vì bất đồng quan điểm đã cãi nhau một trận to. Bọn muội đi An Hóa theo lời căn dặn của Phụ vương, lúc đó nhị ca đã cho rằng nhân loại không đáng tin, bọn muội đi đến đó chỉ là tự đâm đầu vào lưới… Huynh ấy, đã đúng.” Khi nói đến mấy chữ cuối, giọng Việt Cẩm bỗng nghẹn ngào.
“Muội và đại ca đến An Hóa, do cẩn thận, bọn muội chọn cách âm thầm liên lạc, nhưng cuối cùng, chào đón bọn muội lại là một đội quân sĩ, chúng tuân lệnh đến giết bọn muội diệt khẩu. Ca ca muội vốn có cơ hội trốn thoát, nhưng chúng bắt muội, áp giải đến cổng thành…”
Vân Hàn Cảnh mơ hồ một chốc nhưng nhanh chóng hiểu ra điều Việt Cẩm chưa nói hết, hắn mở to mắt không dám tin
Việt Cẩm nhếch môi cười nhưng trong nụ cười hoàn toàn không có cảm xúc: “Ca ca muội không chịu nổi khi muội bị chúng chà đạp nên cuối cùng vẫn quay trở lại, xuất hiện trước mặt chúng…”
“Diệp Ngôn Viễn là nhị ca của muội?” Vân Hàn Cảnh ngắt lời Việt Cẩm.
“… Không, huynh ấy là đại ca của muội, nhị ca và đại ca cũng là huynh đệ song sinh.” Việt Cẩm không nói tiếp nữa bởi đó là những kí ức mà ngay đến bản thân nàng không muốn nhắc lại.
Sau khi tranh cãi với đại ca, dù tức giận bỏ đi, nhưng nhị ca vẫn không bỏ được huynh muội ruột thịt của mình, cuối cùng lẳng lặng theo sau. Khi thấy binh sĩ xuất hiện, đại ca biết rằng An Hóa thành chủ quả thực không đáng tin đúng như lời nh