
Tác giả: Công Tử Bạch
Ngày cập nhật: 02:59 22/12/2015
Lượt xem: 1341238
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1238 lượt.
ũng chỉ có một người, chẳng phải sao?
Vân Hàn Cảnh hiếm khi để mặc cho bản thân đắm chìm trong những cảm khái hỗn tạp.
Không cần phải quá hà khắc. Mấy khi hắn nghĩ một cách khoan dung? Hẳn đây là lần cuối cùng rồi!
Vầng mặt trời kiêu hãnh nhô lên khỏi đường ranh giới giữa trời và biển, vượt qua ngọn cây, lơ lửng giữa không trung, những đám mây đen ngả thành màu xanh xám, thấp thoáng mấy đám màu đỏ cam, tất thảy là quang cảnh vạn vật sống lại trước lúc bình minh.
Trong sơn lâm thấp thoáng bóng các tu sĩ, bọn họ đang gọi nhau, cũng đang nói chuyện. Vân Hàn Cảnh không thèm tốn sức phân biệt. Hắn khẽ lắc đầu, từng ngón tay khẽ đặt lên trường kiếm. Sao lại đi đến nông nỗi này?
Còn nhớ năm đó, hắn được Chấp Kiếm trưởng lão của Thiên Kiếm môn tiến cử đến gặp Việt Đế bái sư, người hắn chú ý đầu tiên không phải là đấng chí tôn ngồi trên long ỷ nhưng trông hòa nhã, mà là đứa bé đang mở to đôi mắt đen láy trông như một bông tuyết cầu ngồi trong lòng Việt Đế.
Việt Cẩm Tâm.
Cô bé trong trí nhớ của hắn thích cười, thích náo nhiệt, hơi tùy ý nhưng không ngang ngược, có lúc sẽ quấn lấy bắt hắn kể chuyện ngoài cung, có lúc sẽ chống cằm lẳng lặng nhìn hắn đọc sách, tập nghệ… Sao lại ra nông nỗi này chứ?
Hắn biết Việt Đế từng có ý định hứa gả Cẩm Tâm cho hắn. Hắn không vui mừng, không kích động nhưng cũng không thấy chán ghét, chuyện này coi như đã được ấn định bằng miệng. “Li” cũng được Việt Đế tự tayrao cho hắn vào lúc đó.
Sau đó thì sao?
Sau đó Việt Thị diệt vong, hắn đến chậm một bước, lúc đến, nơi đó chỉ còn thấy một đống đổ nát, vắng lặng không một bóng người. Suốt nửa năm trời hắn ngự kiếm bay về phía Nam, tìm kiếm mấy phen nhưng không có kết quả, mãi đến khi Thiên Kiếm môn sư trưởng truyền báo tin rằng ông đã tìm được người.
Hắn vội vàng trở lại Thiên Kiếm, thì thấy một cô bé với diện mạo xa lạ. Hắn tiến lên, gọi nàng là Cẩm Tâm.
Nàng chỉ ôm quyền cúi đầu:
“Tham kiến đại sư huynh. Sư muội Việt Cẩm.”
Sư muội Việt Cẩm.
Âm thanh phía trước càng nhộn nhạo hơn. Vân Hàn Cảnh khép hờ mắt, đảo ngược chuôi kiếm, điều động pháp lực.
Mặt đất bỗng rung lên, trong tiếng ầm ầm rung chuyển, một vết nứt sâu hàng vạn trượng chạy từ sống núi xuống tận chân núi rạch ngang trước mắt.
Hắn ngẩng đầu nhìn lên, vẻ mặt kinh ngạc có, chấn động có, hoang mang có, phẫn nộ có, tất cả như in sâu vào đáy mắt hắn rồi lặng lẽ tan biến.
Sao lại ra nông nỗi này? Hắn biết Việt Cẩm và Việt Cẩm Tâm là cùng một người.
Nhưng từ giờ khắc gặp lại ấy, xuất hiện trước mặt hắn dường như chỉ còn mỗi Việt Cẩm, vị “sư muội” lọc lõi, miệng luôn mỉm cười nhưng lúc nào cũng cân nhắc được mất.
Còn cô công chúa của Việt Thị luôn vui buồn rõ ràng, thường nổi giận với hắn nhưng thường hay gọi hắn một tiếng ca ca ngọt lịm của trước đây dường như đã tan biến vào trong trời đất, không để lại chút dấu vết nào.
Hắn không biết cư xử thế nào cho phải, cũng biết thực ra nàng không muốn có quan hệ gì với hắn. Bởi vậy hắn chỉ nhìn, chỉ nhìn mà thôi.
Nhìn nàng từng bước, từng bước trù bị kế hoạch, leo thẳng lên thang trời; lại nhìn nàng hết lần này đến lần khác bày binh bố cục rồi càng khó quay đầu.
Sao lại ra nông nỗi này chứ?
Mười năm đồng môn, hắn từng thử làm gì đó cho nàng, cũng từng thử ngăn cản nàng, nhưng tất cả đều không thành công.
Nàng nói: “Con đường muội đã chọn, muội sẽ tự đi.”
Nàng nói: “Sư huynh, huynh luôn nói muội đã sai rồi, vậy huynh nói cho muội xem, rốt cuộc muội đã làm gì sai?”
Lúc đó hắn im lặng không đáp bởi không có lời gì để nói.
Nói nàng sai cũng đúng mà nói đúng cũng chẳng sai. Nàng sai ở chỗ phản bội lại nhân loại, thân cận với yêu tộc, đẩy bách tính rơi vào cảnh lầm than. Nhưng có ai dám nói, báo thù rửa hận cho phụ mẫu không phải là một việc đường đường chính chính, thiên kinh địa nghĩa đây? Có lẽ hắn đã sai.
Hắn muốn giúp nàng nhưng không thể thuyết phục bản thân trơ mắt nhìn nhân thế đổi đời – dù chỉ là có khả năng mà thôi.
Hắn cũng muốn ngăn nàng nhưng lại không thể nào quên Thiên phạt mà Việt Thị phải chịu năm đó, đến hắn còn không quên được, huống hồ là Việt Cẩm.
Hắn có ngăn cũng không ngăn nổi, có giúp cũng giúp không xong, chỉ đành nhìn nàng từng bước từng bước tiến về phía trước, ngày lại ngày đi xa dần… Đúng, là hắn đã sai.
Từ trước đến nay, chỉ có hắn do dự không quyết đoán, lúng túng không biết phải làm thế nào, còn tiểu công chúa ngồi trong lòng Việt Đế mỉm cười với hắn năm xưa đã đi mất rồi. Đi đến một nơi rất xa, một nơi hắn không bao giờ gặp lại.
Tiếng chất vấn và đe dọa của những người đến từ Tiểu Chư Thiên Giới đã vang bên tai. Vân Hàn Cảnh bỗng nở một nụ cười hiếm hoi.
Đành vậy, hắn tự nhủ. Nếu đã làm sai nhiều thế rồi thì có sai thêm nữa cũng chẳng hề gì. Đúng cũng được mà sai cũng chẳng sao, coi như một phần tâm ý… với người trong trí nhớ ấy vậy.
Đoạn hắn nhắm mắt, ngón tay khép lại thành kiếm: “Kẻ nào dám tự tiện đi qua, giết.”
Khi một lần nữa mở mắt ra, một lần nữa ý thức được sự thật rằng mình đã mở mắt ra, cô gái đáng thư