
Tác giả: Công Tử Bạch
Ngày cập nhật: 02:59 22/12/2015
Lượt xem: 1341246
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1246 lượt.
ị ca nói, bởi vậy vì chút cơ mau sống sót, hai người chia nhau ra chạy trốn. Nhưng Việt Cẩm không may bị bắt. Bị đám binh sĩ kia giải đến cổng thành, lột sạch y phục, treo trên cột cho mọi người nhìn…
Nàng sẽ không bao giờ quên cảnh tượng ấy.
Tuyết rơi kèm theo mưa đá, sợ hãi và căm hận đến cùng cực chỉ còn lại nỗi tê dại và oán hận. Nhưng nàng có thể oán hận ai đây? Oán hận những nhân loại từng nương nhờ dưới sự thống trị của Phụ vương nàng, giờ lại phản bội hay sao? Hay oán hận mình vô năng? Hoặc oán hận huynh trưởng bỏ mình đi trong lúc thế này? Nàng không sợ chết. Nhưng sống không bằng chết thế này…
Việt Cẩm nhớ lúc đó mình đã nhìn thấy rất nhiều người, rất nhiều gương mặt, kinh ngạc có, ghét bỏ có, tò mò có, hưng phấn có…
Nàng vẫn nhớ, cuối cùng nhị ca của nàng chạy ra, dù biết rằng vô ích.
Nàng càng nhớ rõ hơn rằng, cuối cùng đại ca của nàng không xuất hiện, bởi biết rằng vô ích.
“… Hàn Cảnh…” Việt Cẩm nói, trong một khoảnh khắc, Vân Hàn Cảnh ngỡ như người trước mặt đã gọi hắn là Hàn Cảnh như hồi còn bé, nhưng rồi hắn phát hiện, thì ra đối phương chỉ nói chữ Vân khẽ hơn mà thôi.
Nàng nhìn hắn, đôi mắt như bảo thạch lóe sáng, chỉ tiếc đó không phải là thứ ánh sáng rực rỡ, chói lóa: “Muội có một nửa huyết thống nhân loại, nhưng huynh bảo muội phải yêu quý họ như thế nào đây?”
Vân Hàn Cảnh nói không nên lời. Tất cả ngôn ngữ trong giờ phút này đều vô nghĩa, thứ duy nhất hắn có thể làm là đưa tay về bóng dáng trước mặt mình, người từ lâu đã chẳng còn khom lưng vì bất kì nỗi giày vò hay khổ đau nào nữa.
Dù đã muộn mất mười năm.
Một cơn gió lạ từ Đông Bắc ập đến thổi tắt ngọn lửa đang hừng hực cháy, đồng thời bốc lên không trung, che đi ánh trăng đang rọi xuống mặt đất.
Mất đi nguồn sáng, rừng cây bỗng chốc chìm vào bóng đêm. Trong khoảnh khắc ấy, chỉ nghe một tiếng leng keng ngắn ngủi, hai người đang đứng đối diện đều lùi lại sau mấy bước. Việt Cẩm quỳ trên đất, nắm chặt Băng Diệm kiếm trong tay, khuôn mặt nhợt nhạt không còn giọt máu. Vân Hàn Cảnh vẫn đang đứng ở đó, chỉ có tay trái lủng lẳng treo bên hông, máu tươi chạy dọc theo tay áo, rỏ xuống đất từ các đầu ngón tay.
Mùi máu tanh bắt đầu dậy lên.
Chẳng bao lâu sau, một con sư tử đực từ phía đằng xa lặng lẽ mò tới, khẽ gầm gừ, nhưng khi tiếng gầm gừ ấy vừa thoát ra khỏi cổ họng thì đã bị một thanh kiếm màu đen xuyên qua gáy, ghim trên mặt đất.
Vân Hàn Cảnh nhìn Việt Cẩm vẫn đang quỳ trên đất, đôi mắt vừa điểm thêm chút ấm áp lại trở về với sự lạnh lẽo, băng giá: “Muội chuẩn bị giết ta thật ư?”
Trong rừng chỉ vang lên tiếng thở hắt khe khẽ của Việt Cẩm thay cho câu trả lời.
Vân Hàn Cảnh giơ tay lên, thanh phi kiếm giết chết con sư tử lúc nãy trở lại trong lòng bàn tay: “Ta chưa bao giờ nghĩ rằng muội sẽ ra tay với ta…”
Mũi kiếm đem bóng sáng loáng chĩa vào Việt Cẩm: “Việt Cẩm Tâm.”
Cảm giác sinh mệnh bị đe dọa làm Việt Cẩm bối rối chốc lát, quả thực không nên như thế, những ngày qua nếu lần nào nàng cũng thế thì thi thể giờ cũng thối rữa rồi. Nhưng tâm trạng này vẫn xuất hiện một cách vô thức, nàng chạy trốn đã bao ngày, giờ khắc này bỗng thấy mệt mỏi, không muốn tiếp tục hao tâm tổn trí thêm nữa.
Hoặc theo bản năng nàng vẫn cảm thấy Vân Hàn Cảnh sẽ không giết mình? Việt Cẩm bật cười vì ý nghĩ này.
Đúng vậy, Vân Hàn Cảnh và Nhai Xế đều là những người bạn tốt của nàng khi còn nhỏ, đều là người mà phụ mẫu nàng tín nhiệm, thậm chí nàng còn gọi họ là ca ca. Nhưng gã An Hóa thành chủ kia cũng là người mà Phụ vương nàng tín nhiệm, nàng cũng từng gọi hắn là thúc thúc.
Chắc có lẽ do nàng đã quá mệt mỏi rồi! Việt Cẩm giải thích cho suy nghĩ đó của mình. Không phải nàng chưa từng nghĩ sẽ chế phục Vân Hàn Cảnh, thậm chí đến cả những hồi ức mà trong mơ nàng cũng không muốn nhớ cũng đã nói hết cho hắn nghe, chỉ để đổi lấy một khoảnh khắc dao động của trái tim vững như bàn thạch. Nàng quả thực đã thành công, dù kết quả không được tốt cho lắm.
Nhưng nàng thực sự đã làm hết những gì mình có thể. Ánh mắt của Việt Cẩm chuyển đến thanh trường kiếm trước mặt. Lúc này, nàng cảm giác rõ rệt sự mệt mỏi dăng đầy trong tim.
Thực ra, Vân Hàn Cảnh nói không sai. Dù nàng không thích nhân loại, nhưng chính nhân loại đã nuôi dưỡng nàng trưởng thành, nàng nhất mực dốc sức vì yêu tộc, nhưng yêu tộc đã làm gì cho nàng?
Những điều này đương nhiên không phải là lí do nàng chỉ trích, nhưng chẳng lẽ lại trở thành lí do để nàng phải cảm kích? Động lực thúc đẩy nàng tiếp tục tiến về phía trước chỉ có thù hận và trách nhiệm. Việt Cẩm chìm đắm trong mớ cảm xúc xa lạ.
Nàng im lặng, cuối cùng quyết định từ bỏ, nhắm mắt lại, khẽ cười: “Muội cũng chưa bao giờ nghĩ vậy.”
“Hàn Cảnh ca ca.”
Trời đông vừa hé sáng, sau khi ngồi ủ rũ suốt một đêm, Vân Hàn Cảnh chống kiếm đứng dậy. Hơi nước đọng lại thành những giọt sương sớm, rơi trên tóc, trên vạt áo hắn, làm ướt một mảng lớn.
Truy binh đã đến rồi, thậm chí chẳng thèm ẩn giấu luồng linh áp khổng lồ mà tạp nham… Đương nhiên, cũng chẳng cần phải ẩn giấu, dù sao địch nhân c