Polaroid

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Cẩm Tâm

Cẩm Tâm

Tác giả: Công Tử Bạch

Ngày cập nhật: 02:59 22/12/2015

Lượt xem: 1341245

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1245 lượt.

ắc, sau đó mới từ tốn cao giọng…
“Váy của nàng?” Hắn chỉ vào viền váy Việt Cẩm, cố nén cười, vẻ mặt kì quặc hết cỡ.
Việt Cẩm có chút bồn chồn, ngó xuống nhìn một lượt, sau đó…
Việt Cẩm lúc này mới hay chân váy của mình đã bị xé te tua nhiều mảnh từ đầu gối trớ xuống, chiếc váy đẹp đẽ đã thành rất nhiều dải nhỏ lơ thơ, phất phơ trong gió không ngừng, đã thế ở giữa còn có những vết rách hình răng cưa, giống như bị một con dã thú nào đó cắn xé vậy.
Tâm trạng của Việt Cẩm bỗng trở nên phức tạp hệt như tâm trạng vừa rồi của nam tử đẹp một cách ma mị kia. Nàng quay sang nhìn con sói bên cạnh, liền bắt gặp nó mặc dù vẫn đề phòng Nhai Xế, nhưng không còn gầm gừ thị uy. Sau một hồi cảnh giác nhìn đối phương, nó quay đầu nhìn bộ trang phục Việt Cẩm đang mặc, con ngươi xanh thẫm dần chuyển sang xanh nhạt, đồng thời dương dương tự đắc khẽ tru lên một tiếng ý đòi khen thưởng.
Bầu không khí trong rừng nhanh chóng dịu lại.
Việt Cẩm ngồi bệt xuống đất tùy tiện nói với nam tử kia: “Huynh còn chưa đi à?”
“Muốn tìm cái gì?” Việt Cẩm tiện miệng hỏi thêm.
Đôi mắt màu đỏ máu của hắn khẽ cong lên, nhìn như đang cười, hỏi ngược lại: “Sao không đoán là ta đến thăm ai đó?”
Việt Cẩm đưa tay vuốt lên bộ lông trắng bạc của con sói, tựa như không hề nghe thấy câu hỏi của hắn. Hắn cũng chẳng để bụng, lập tức chuyển sang chủ đề khác: “Dạo gần đây nàng sống không được thoải mái à? Ta thấy trong môn có tin đồn rằng tư chất của nàng không đủ, hơn nữa lại còn phải tỷ thí với Tả…” Hắn cau mày. “… Tả gì gì đó.”
Vừa dứt lời, hắn lại gật gù, chất giọng có phần uể oải: “Nhìn nàng lúc nãy, đúng là tư chất chẳng ra làm sao cả.”
Nghe những lời hàm ý châm chọc của hắn, Việt Cẩm không mảy may tức giận, nàng gật đầu bình thản khẳng định nghi vấn: “Ngày kia ta tỷ thí với Tả sư huynh trên đỉnh Thiên Đô.”
Nam tử với khuôn mặt đẹp ma mị bỗng phát hiện người con gái trước mặt lại một lần nữa khiến hắn phải kinh ngạc, những lời không khách khí hắn nói sao nàng lại không làm bộ chẳng bận tâm, mà thậm chí thực sự nàng chẳng hề có ý đó. Vậy…
“Nàng chắc mình có thể thắng được Tả sư huynh sao?” Dường như hắn đang suy ngẫm về chuyện gì đó, tùy tiện hỏi một câu.
Việt Cẩm khẽ cười, đứng lên, đáp: “Ta đâu phải là thiên tài tuyệt thế, đương nhiên không cách nào thắng được.”
Hắn nghe vậy không khỏi thừ người ra: “Vậy?”
“Có những việc bắt buộc phải làm.” Việt Cẩm thong dong đáp.
Hắn chìm trong im lặng, còn chưa kịp nói gì thì đã thấy Việt Cẩm cúi người xoa đầu con sói rồi mỉm cười nói tiếp: “Lần trước huynh rất phóng khoáng, đợi hai ngày nữa tỷ thí xong, nếu còn việc gì cứ đến đây tìm ta là được.”
Dứt lời, nàng liền quay người đi về phía cánh rừng.
Huynh? Hắn không khỏi cau mày với cách xưng hô này của nàng. Nhai Xế nhìn bóng lưng Việt Cẩm xa dần rồi nói: “Nàng muốn thắng thì khó, nhưng nếu đổi lại là hắn thua…” Hắn nói với ý vị sâu xa, lại nhớ đến cách gọi ‘huynh’ có thể chỉ bất kì ai kia của nàng, đột nhiên thấy khó chịu trong lòng, nói:
“Sau này nàng có thể gọi ta là Nhai Xế.”
Việt Cẩm sững lại một chốc, trong mắt lóe lên thứ ánh sáng kì lạ, không phải vì chuyện thắng thua mà đối phương vừa nói, mà là hai tiếng ‘”Nhai Xế” đơn giản đến không thể đơn giản hơn kia.
Đương nhiên, những chuyện này Nhai Xế đều không hề hay biết, bởi trước khi Việt Cẩm quay người lại tất cả những ánh sáng kì lạ, phức tạp đã chìm sâu, tan biến thành hư vô trong đáy mắt của nàng.
Vầng trăng khuyết lơ lửng giữa bầu trời đêm, muôn ngàn vì sao tỏa ra thứ ánh sáng yếu ớt, nhè nhẹ, gió hiu hiu, lẫn trong tiếng xào xạc của cây cỏ là tiếng nước chảy hòa cùng tiếng côn trùng kêu rả rích.
Việt Cẩm trầm ngâm, lâu tới mức Nhai Xế gần như mất hét kiên nhẫn. Sau đó, hắn bỗng nghe thấy nàng nói: “Nhai Xế… Cái tên này nghe có vẻ quen quen.”
Không nghĩ rằng đợi mãi cuối cùng lại nghe được câu này, Nhai Xế ngây ra một lúc rồi mới định thần được. Hắn liếm môi, huyết quang trong mắt đã trở nên nóng bỏng: “Ồ! Ta không biết là giờ còn có ai dám lấy tên Nhai Xế đấy.”
Việt Cẩm rơi vào im lặng hồi lâu mới khẽ mỉm cười: “Vậy hẳn là… ta đã nhớ nhầm rồi.”
Nhai Xế nhìn Việt Cẩm.
Việt Cẩm lấy lại được vẻ ung dung trước đó, lại nói: “Về phần cuộc tỷ thí giữa ta và Tả sư huynh, huynh làm ơn không cần phải phí công.”
Đồng tử của Nhai Xế trong nháy mắt trở nên