
Tác giả: Công Tử Bạch
Ngày cập nhật: 02:59 22/12/2015
Lượt xem: 1341254
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1254 lượt.
lạnh lẽo, hắn nheo mắt nói: “Nàng sẽ thua?”
“Không thắng.” Việt Cẩm bình thản nhắc lại.
“Tốt thôi.” Nhai Xế gật đầu, nhẹ cười nói: “Vậy nếu nàng thắng…”
Nở nụ cười tàn nhẫn, đẫm máu thay cho những lời chưa nói hết, Nhai Xế quay mình bỏ đi, chỉ chớp mắt đã chẳng thấy bóng dáng đâu nữa.
Việt Cẩm đứng đó, nhìn rất lâu về hướng Nhai Xế bỏ đi. Một lần nữa nàng nhìn bầu trời đêm xanh thẫm mới phát hiện chân trời đằng đông đã hiện màu trắng bạc.
Nàng cứ đứng bất động, mãi đến khi tiếng gầm gừ khe khẽ của con sói bên cạnh dần to mới đánh thức nàng tỉnh lại.
Thu hồi tầm mắt, nàng ngồi xuống, vuốt nhẹ đầu con sói trắng, một lúc sau mới khẽ lẩm bẩm như tự nói với chính mình: “Nhai Xế ư…”
Không ngờ lại có thể gặp được cố nhân. Hơn nữa lại còn gặp trong hoàn cảnh thế này.
Thiên Kiếm Môn dạo gần đây xảy ra chuyện lớn .
Không phải vì chuyện hai đệ tử nội môn tỷ thí . Mà là chuyện : cuộc tỷ thí của hai đệ tử nội môn trên đỉnh Thiên . Đó là cuộc tỷ thí không màng sinh tử , nếu không phải là có mâu thuẫn hoặc thù oán không thể hóa giải thì những đệ tử nội môn của Thiên Kiếm Môn, những kẻ mà phóng mắt nhìn khắp thiên hạ đều là những kẻ thiên chi kiêu tử há có thể đem tương lai tươi đẹp của mình ra làm trò đùa . Hơn nữa còn là cuộc tỷ thí giữa Việt Cẩm – một đệ tử mới nhập nội môn chưa được mấy ngày , nghe đồn do nhờ quan hệ mới được vào , với Tả Ngôn Chấp – một người đã thành danh từ lâu .
Trận chiến voiwsi thực lực quá xa này đã thu hút tất cả mọi người , ai ai cũng chờ đợi ngàu quyết đấu , khi còn cách trận tỷ thí nữa giờ , mọi người đã tập trung tầng tầng lớp lớp trên đỉnh Thiên Đô , đông như trẩy hội . Tất cả đều chờ được chứng kiến trận tỷ thí chênh lệch tuyệt đối , mấy chục năm mới có một lần .
Hai người tỷ thí đều không đến sớm , nhưng cũng chẳng ai đến muộn . Vừa qua giờ Ngọ , cả hai lần lượt xuất hiện .
Việt Cẩm đi bộ lên đỉnh Thiên Đô rồi vào trong trường đấu , còn Tả Ngôn Chấp xuất hiện hoành tráng hơn . Khi Việt Cẩm vừa lên đài chưa lâu , một luồng kiếm khí lạnh lẽo từ chân trời phía xa bay đến , nhẹ nhàng tiếp đất , nhanh như chớp mà nhẹ tựa thinh không, bao nhiêu đó thôi cũng thấy Tả Ngôn Chấp quả thực có cái để mà kiêu ngạo .
Cùng lúc đó, trái hẳn với sự ồn ào, náo nhiệt trên đỉnh Thiên Đô, Cảnh Viên trên đỉnh Phi Loan vẫn giữ vẻ im lìm, lặng lẽ, chỉ có điều lúc này, đại sư huynh của Việt Cẩm đã tức giận đến biến sắc bởi tin vừa được báo:
“Thật chẳng có phép tắc gì cả!”
Nhị sư huynh cười khổ: “Vân sư huynh không biết gì ư? Cuộc tỷ thí giữa tiểu sư muội và tứ sư đệ gần như đã truyền khắp Thiên Kiếm Môn rồi…”
Nhưng sự giận dữ ấy cũng chỉ hiện lên trong chớp mắt mà thôi, ngay lập tức, Vân Hàn Cảnh đã lấy lại sự bình tĩnh thường ngày: “Muội ấy không để lộ ra ngoài.”
Người được gọi là muội này đương nhiên là Việt Cẩm.
Nếu Việt Cẩm không nói với Vân Hàn Cảnh về cuộc tỷ thí giữa mình với Tả Ngôn Chấp thì nhị sư huynh dù có chút tán thưởng những cũng không lấy làm kì quái, nhưng một câu “không để lộ ra ngoài” của đại sư huynh lại khiến hắn sửng sốt hồi lâu: “Tiểu sư muội chưa từng để lộ điều gì khác thường?”
“Chưa từng.” Vân Hàn Cảnh đáp.
Biết khả năng quan sát của đại sư huynh nhạy bén, huynh ấy đã nói chưa từng thì chắc chắn là chưa từng. Nhị sư huynh nghe vậy cau mày lo lắng nói: “Ngôn sư đệ bình thường vốn không biết nể mặt ai cả. Lần này lên đỉnh Thiên Đô chỉ e sẽ thi triển toàn lực mà không quan tâm đến tu vi của tiểu sư muội…”
“Đã bắt đầu rồi à?” Im lặng một chốc, Vân Hàn Cảnh bất ngờ hỏi.
Nhị sư huynh nghe hỏi có đôi phần hổ thẹn: “Vâng. Đệ cứ nghĩ huynh biết nhưng không ngăn cản, cho nên…”
Cho nên không hề nói gì?
Vân Hàn Cảnh nhắm mắt lại rồi mở ra ngay, đáy mắt xanh ngọc lóe lên một tia sáng, đứng dậy bước nhanh ra ngoài.
“Đại sư huynh?” Nhị sư huynh thấy thế ngạc nhiên, đuổi theo hỏi.
“Tới đỉnh Thiên Đô.” Lời vừa mớt dứt, kiếm ý đột ngột tăng lên, nhị sư huynh đang đứng cách sau mấy bước vừa nheo mắt lại đã thấy đại sư huynh Vân Hàn Cảnh ngự kiếm bay đi, mới đó đã mất hút giữa tầng không, chẳng thấy bóng dáng đâu cả.
Từ phía chân trời, hai ánh kiếm bay nhanh như điện, lóe lên một cái rồi lần lượt đáp xuống phía sau đám đệ tử trên đỉnh Thiên Đô, không một tiếng động.
Có gã đệ tử đứng cuối bất giác ngoái đầu nhìn lại, cuống quýt hành lễ: “Đại sư huynh, Đình Viễn sư huynh!”
Vân Hàn Cảnh đi về phía trước, còn Hứa Đình Viễn mỉm cười, gật đầu với gã đệ tử kia, đồng thời đưa lời hỏi han: “Tình hình bên trong thế nào rồi?”
Gã đệ tử đáp khẽ: “Việt sư tỷ kém hơn Ngôn sư huynh nhiều, nhưng vẫn không hề bỏ cuộc, còn Ngôn sư huynh cũng chưa từng nương tay.”
Hứa Đình Viễn thấy gã nói ba tiếng “Việt sư tỷ” rất thành tâm thành ý liền gật đầu. Lúc Đình Viễn nhìn về phía trước đã thấy đại sư huynh đi tới trước đài đấu, lúc này trên đ