
Tác giả: Tử Tử Tú Nhi
Ngày cập nhật: 04:36 22/12/2015
Lượt xem: 1341471
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1471 lượt.
ến thật vui vẻ!” Có lẽ Đường Diệc Diễm quá vui mừng, một chút cũng không phát hiện ra sự khác thường của tôi.
Tôi chết lặng khẽ gật đầu, để một người già không còn chân đi du sơn ngoạn thủy, cũng chỉ có hắn mới nghĩ ra được, mặc kệ như thế nào, chỉ cần ba mẹ rời xa hắn là tốt rồi!
“Đêm nay, chúng ta cùng ôm Tinh Vũ ngủ nhé!” Ý của Đường Diệc Diễm là hôm nay “đại xá thiên hạ”, tôi còn thực sự có chút kinh ngạc!
Đúng vậy, còn chưa được một tuổi? Còn có bao lâu… Ánh mắt của tôi trở nên xa xăm… Cảm giác là xa vời như vậy, quá mức xa xôi!
“Duyệt Duyệt…” Đường Diệc Diễm bắt lấy tay tôi, buộc ánh mắt tự do của tôi phải nhìn hắn. “Tất cả đều đã trôi qua, sau này chúng ta sẽ vui vẻ mà sống, được không?”Tayhắn mơn trớn trán tôi: “Cùng nhau sống thật hạnh phúc, cùng nhau già đi!”
Cùng nhau già đi? Tôi khẽ gật đầu, trước kia tôi cũng từng nghĩ rằng nhất định phải cùng người mình yêu chậm rãi già đi, nếu không có tất cả những chuyện kia, tôi cũng muốn một sự vĩnh viễn, nhưng giờ đây… giờ đây… nói vĩnh viễn có phải rất buồn cười hay không?
Thấy tôi gật đầu, Đường Diệc Diễm cũng nhẹ nhàng thở ra, mặc kệ như thế nào, hắn chỉ quan tâm xem tôi có đồng ý hay không, chỉ cần tôi gật đầu, chỉ cần tôi nhận lời, chính là đã nợ hắn, cho dù tôi có hối hận, cho dù tôi có thoát đi, hắn cũng sẽ không từ thủ đoạn buộc tôi thực hiện lời hứa, hắn chính là người như vậy, sớm có thói quen đoạt lấy. Có lẽ hắn cũng từng muốn thay đổi, nhưng vì bản tính vốn có, hắn không có cách nào thay đổi, hắn vô tình làm cho người đứng bên cạnh hắn thương tích đầy mình.
Hắn vốn dĩ chính là một dã thú, vĩnh viễn chỉ hợp với việc cô độc đứng trên điểm cao nhất, một mình liếm láp miệng vết thương, không ai có tư cách đứng bên người hắn, cũng chẳng có ai dám, vinh quang bốn phía quanh hắn chính là mũi nhọn, vô tình thương tổn mỗi một người muốn tới gần.
“Tiểu tử này thật đúng là có thể ngủ?” Ánh mắt Đường Diệc Diễm chuyển qua gương mặt đang say ngủ của con, trong mắt tràn đầy ánh sáng nhu hòa. Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy hắn thương tiếc nhìn con như vậy, có lẽ là dấu hiệu tốt, dù sao con lớn lên dưới sự bao bọc của hắn, tôi sẽ không cần lo lắng con sẽ bị thương tổn, ngược lại hẳn là nên lo lắng, liệu con có làm thương tổn những người vô tội giống như ba nó hay không, là tốt hay là xấu?
Nhìn Đường Diệc Diễm nhẹ nhàng nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn non mềm của con, biểu tình gian tà, tiểu tử kia có vẻ khó chịu quyệt miệng, phát ra tiếng nức nở, thân mình béo mập theo bản năng hướng vào trong lòng tôi, bàn tay nhỏ bé giật giật, cuối cùng, đầu cũng dừng lại trước ngực tôi.
“Tiểu tử này thật đúng là biết hưởng phúc!” Đường Diệc Diễm bất mãn muốn kéo thân mình của con lại, tiểu tử kia lại cùng hắn khiêu chiến, cố ý rúc vào lòng tôi, mắt nhắm mắt mở, cái miệng nhỏ nhắn bất mãn chu lên.
“Diệc Diễm!” Tôi gạt tay Đường Diệc Diễm ra, ôm lấy thân mình của con, cuống quýt vỗ về con tiếp tục đi vào giấc ngủ, bàn tay nhẹ nhàng vỗ đầu vai của con, con bất an mấp máy vài lần rồi chậm rãi ngủ, thân mình gần như dính luôn trên người tôi, gắt gao dựa sát vào.
Đường Diệc Diễm không vừa ý vì bản thân bị phớt lờ, thân mình cao lớn nhích tới gần hai mẹ con tôi. “Thật đúng là hối hận đã cho tiểu tử này nằm giữa!” Giọng nói của Đường Diệc Diễm mang theo bất mãn, khi ánh mắt hắn nhìn thấy cổ áo tôi bị con kéo xuống, đôi ngươi bỗng trở nên ám trầm.
Tôi đương nhiên hiểu hắn muốn gì, nhưng vẫn tiếp tục vỗ nhẹ thân mình của con, làm như không thấy.
Đường Diệc Diễm đột ngột ôm lấy con từ trong lòng tôi, đặt xuống chiếc giường nhỏ bên cạnh, con dựa vào mấy món đồ chơi bé xíu trên giường, gắt gao ôm chặt, say sưa ngủ.
“Diệc Diễm!”
“Đường phu nhân, bây giờ em nên chăm sóc ông xã của mình đi chứ ” Đường Diệc Diễm ngồi trở lại giường, khoái trá ôm lấy tôi, bắt chước tư thế vừa rồi của con, gắt gao dựa sát vào người tôi.
Tôi bất an giãy dụa.
“Được rồi, hai mẹ con bà mà còn khóc sướt mướt như trẻ con thế kia, Tinh Vũ sẽ cười cả hai cho mà xem!” Ba ngồi ở đầu giường ôm Tinh Vũ, con ở trong lòng ba ngây ngô cười, nhìn chúng tôi một cách hiếu kì, cho dù ba nói như vậy, nước mắt vẫn cứ nhập nhoè.
“Ba mẹ, sau này có dịp… con nhất định sẽ đưa Tinh Vũ đến thăm ba mẹ!” Nhất định, nhất định phải vui vẻ!
Phụ tôi đẩy xe của con, mẹ tiễn chúng tôi đến tận cửa bệnh viện. “Duyệt Duyệt, con đi trước đi, cả nhà chúng ta sẽ tụ họp sau, con nói với Diệc Diễm nhé, gần đây nó cũng bận bịu, con phải quan tâm nhiều đến thân thể của nó đấy!”
“Con biết rồi, mẹ!” Tôi khẽ gật đầu. “Mẹ quay về chăm sóc ba đi!” Tôi ngồi xổm xuống, kéo bàn tay nhỏ bé của Tinh Vũ. “Tinh Vũ, nào, chào tạm biệt bà ngoại đi con! Tạm…biệt…!”
Con vẫy vẫy bàn tay mập mạp, tôi buồn cười đứng lên, lại thoáng nhìn thấy…
“Mẹ, mẹ giúp con trông Tinh Vũ một lát, con có chút việc!” Tôi đem xe đẩy của Tinh Vũ giao cho mẹ, khi mẹ vẫn còn đang nghi hoặc nhìn nhìn, tôi vội vàng đuổi theo bóng người quen thuộc kia!
“Mẹ!