
Tác giả: Tử Tử Tú Nhi
Ngày cập nhật: 04:36 22/12/2015
Lượt xem: 1341458
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1458 lượt.
từng có! Thậm chí, gần đây tôi thường có cảm giác như vậy, cảm giác bản thân dường như không còn muộn phiền, bối rối cũng bớt đi, mục tiêu của cuộc sống chính là như vậy sao? Có lẽ là thật, ít nhất, tôi thấy vui vẻ, ít nhất trong lòng có thể tạm thời quên bi thương, tôi và Đường Diệc Diễm đều cố ý không muốn đề cập tới chuyện này, nhưng giữa chúng tôi vẫn tồn tại những vấn đề! Ít nhất, giúp đỡ người khác, cảm giác tội ác trong lòng tôi có thể giảm bớt một chút. Có một chút được tha thứ.
Cuộc sống tiếp diễn như vậy!
Tiếp tục đi dạo với bác Trương, tâm tình cũng vô cùng vui vẻ, đời người khó nhất có lẽ chính là tìm được mục tiêu của mình!
Một ngày vất vả, trì hoãn thế nào cũng đến lúc tam tần, thu dọn xong tất cả, tôi thong thả đi ra trại an dưỡng. Nhìn xung quanh, xe buýt còn chưa đến, đành ở đây chờ một lát vậy! Bỗng có tiếng gọi quen thuộc, tôi quay đầu, quả nhiên là khuôn mặt tươi cười của Lí Thịnh Mân. Giữa chúng tôi có phải thật sự có loại duyên phận phải không?
“Thịnh Mân?” Tôi ngẩn người, ngay cả trong bệnh viện ở ngoại ô hẻo lánh này mà cũng có thể chạm mặt? Anh ấy ở đây?
Lí Thịnh Mân cười cười, đi tới. “Trùng hợp như vậy cơ đấy? Anh tới đây thăm một người bạn, còn em…?”
“À, em đến làm tình nguyện!”
Tôi xấu hổ cười, lần trước bởi vì sự xuất hiện của Đường Diệc Diễm mà chúng tôi gặp lại không vui vẻ gì, còn lần này…
“Có rảnh không? Cùng đi ăn tối nhé?” Lí Thịnh Mân chỉ về phía xa. “Xe của anh đỗ ở bên kia.”
Bữa tối? Hay là thôi đi, bằng không, không biết sẽ gặp phải phiền toái gì, tôi nhanh chóng lắc đầu. “Không được rồi, nhà em… còn có việc. Hôm khác đi!”
“Vậy à? Được rồi!” Lí Thịnh Mân cũng miễn cưỡng cười, mọi người đều hiểu được, lần sau… không biết là đến bao giờ? Nhưng nếu bị Đường Diệc Diễm hiểu lầm, chỉ sợ tôi sẽ không thể đến nơi này nữa, cho nên tôi không dám mạo hiểm.
“Anh đưa em vào thành phố, giao thông công cộng ở nơi này rất thất thường!” Lí Thịnh Mân tốt bụng đề nghị. “Dù sao cũng là tiện đường mà!”
“Vậy… cũng được!” Tôi nghĩ như vậy cũng không quá nghiêm trọng. Vì thế cũng vui vẻ gật đầu, đi bên cạnh Lí Thịnh Mân. Chúng tôi khoái trá cười nói, mấy năm không gặp, tính cách của Lí Thịnh Mân so với trước kia thay đổi không ít, tuy rằng ngẫu nhiên cũng có lúc thất thần, có thể phát hiện một chút bất thường trong mắt anh, nhưng… nhưng ai mà chẳng có những câu chuyện của riêng mình?
Chúng tôi một đường nói cười đi đến bãi đỗ xe phía sau trại an dưỡng, sau lưng đột nhiên vang lên một âm thanh bén nhọn, dự cảm bất an làm tôi lạnh cả người.
Quay đầu, quả nhiên nhìn thấy một chiếc xe thể thao quen thuộc ở phía sau chúng tôi chậm rãi chạy đến, kính phản chiếu khiến tôi nhìn không rõ khuôn mặt người trong xe, nhưng biểu tình của Đường Diệc Diễm căn bản là không cần tôi đoán. Còn tôi… thật đúng là trăm từ khó biện giải, ai bảo chúng tôi mỗi lần đều bị “tóm”?
Xấu hổ xoay người chào Lí Thịnh Mân, tôi tự giác ngồi vào trong xe Đường Diệc Diễm. Hôm nay, sao đại thiếu gia lại bỗng nhiên hưng trí tới đây đón tôi? Còn trùng hợp để hắn thấy tôi và Lí Thịnh Mân. Điều này có phải trùng hợp hay không, mỗi lần đều như vậy, giống như Lí Thịnh Mân xuất hiện là để Đường Diệc Diễm hiểu lầm? Ông trời thật biết đùa dai!…
“Xem ra, hình như anh lại quấy rầy hai người!” Vừa lên xe, Đường Diệc Diễm theo thói quen bắt đầu châm chọc khiêu khích, nhưng người hiểu hắn đều biết, đây là điềm báo cho sự tức giận của Đường tổng. Vẫn là tuyệt đối đừng mở miệng, họa là từ miệng mà ra.
Tôi ngoan ngoãn cài dây an toàn, mặc cho Đường Diệc Diễm tiếp tục nhấn chân ga, mặc cho những hợp âm bắt đầu tăng dần. Ngoài gắt gao nắm chặt tay, tôi không biết còn có thể làm được gì. Hiện tại, chúng tôi càng tránh va chạm, lại càng không ngừng ma sát!..
“Em luôn miệng nói muốn đi làm, chính là bởi vì hắn hả?” Đường Diệc Diễm siết chặt tay lái, mỉa mai nhướng mày.
“Không cần biết anh có tin hay không, chúng tôi thật sự là vừa mới gặp nhau!” Nếu tôi không giải thích, tôi hoàn toàn có lý do tin tưởng sức tưởng tượng “phong phú” của Đường Diệc Diễm có thể đem mọi chuyện vặn vẹo đến bất khả tư nghị, cho nên tôi vẫn nhịn không được mà mở miệng. Nhưng tôi đã quê , Đường Diệc Diễm thờ phụng chính là “giải thích tương đương với che dấu”.
Nghe tôi nói, Đường Diệc Diễm cố tình gây sự, làm trầm trọng thêm, hắn dừng xe lại, mặc kệ những chiếc xe đang lướt qua. “Vừa mới gặp? Vừa mới gặp có cần cuời cười nói nói, bộ dáng thân thiết như thế không? Đến nơi này mà cũng gặp được cơ à?”
Hắn không chịu tin tưởng, tôi cũng khó giải thích, dù sao mặc kệ như thế nào, hắn đều có lý do của hắn, nhưng… tại sao hắn luôn chuyên chế, luôn bá đạo như vậy? Tại sao không thể cho tôi một chút tự do? Chẳng lẽ hắn không biết, tất cả mọi chuyện hắn làm với tôi, đều bức tôi phải quên đi tình yêu đối với hắn, bức tôi hận hắn!
“Phải rồi, tôi thừa nhận, giống như anh đã nói, chúng tôi chính là ở đây yêu đương vụng trộm, tôi đến nơi này làm là để tạo điều kiện gặp anh ấy, tất cả suy đoán trong đầu anh đều đúng, chúng tôi