
Tác giả: Minh Tiền Vũ Hậu
Ngày cập nhật: 03:15 22/12/2015
Lượt xem: 134916
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 10.00/10/916 lượt.
khỏi công ty tư vấn chưa chắc đã là chuyện xấu. Em trải qua sự lựa chọn khác, trải nghiệm một cuộc sống khác, những điều này quý báu hơn bất cứ thứ gì”.
Ngồi trong văn phòng quen thuộc, Thái Mãn Tâm có cảm giác như được quay trở lại với những ngày tháng quên ăn quên ngủ khi làm luận văn năm thứ tư. Vì một đề tài lý tưởng mà tìm tài liệu không biết mệt mỏi, quan trọng hơn là theo đuổi cảm giác thỏa mãn khi được tất cả mọi người khẳng định và khen ngợi. Nhưng lúc này, nhìn ngôi trường cây xanh che phủ um tùm ngoài cửa sổ, bỗng nhiên cô nhận ra những gì mà bây giờ mình đang theo đuổi chính là nguyện vọng mình có khả năng hoàn thành và thật lòng hy vọng thực hiện.
Trong thoáng chốc ấy, cô tìm lại được giá trị của mình, bỗng nhiên cảm thấy vui vẻ, nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Lúc hoàng hôn trời mưa phùn, sau đó lại chuyển nắng, phía chân trời xuất hiện ánh tà dương rực rỡ. Thái Mãn Tâm bước ra từ trường học, đứng ờ bến xe bus, nhìn ánh chiều tà lúc hồng đậm lúc tím nhạt. Không khí ẩm ướt khiến cô rất nhớ thời tiết bên bờ biển, không kìm được lấy điện thoại gọi về nhà nghỉ.
“Chị Mãn Tâm, là chị à?”. Đào Đào nghe điện thoại, cô bé hét rất to: “Là chị Mãn Tâm, là chị Mãn Tâm!”. Cô bé có chút ấm ức: “Có phải là sau khi quay về chị đã gặp rất nhiều bạn cũ nên đã quên bọn em rồi không? Ngày nào em cũng chạy sang hỏi có điện thoại của chị không. Ngày nào cũng thất vọng trở về”.
Thái Mãn Tâm bật cười: “Cô bé ngốc, chị mới đi mấy ngày thôi mà”.
“Vâng ạ... Nhưng bọn em đều cảm thấy chị đã đi rất lâu rồi. Hai ngày hôm nay cái đuôi kia rất chăm chỉ, cùng anh Tề sửa sang lại phòng. Có điều phần lớn thời gian anh ta vẫn ham chơi. Bây giờ chỉ còn một mình anh Tề quét sơn, anh ta chạy về rồi”.
“Này này, cô giúp thì giúp cho trót có được không?”. Hà Thiên Vĩ bực tức giằng điện thoại: “Mới nói tốt được nửa câu lại khó nghe rồi. Tôi chạy lại chẳng phải là để báo cáo tình hình gần đây với Mãn Tâm sao?”.
“Được rồi, có cậu và Tề Dực ở đó, tôi rất yên tâm”.
“Ồ, bọn anh sẽ làm tốt mọi việc. Dĩ nhiên, nếu em có thể về sớm một chút thì càng tốt. Một thời gian nữa anh phải về Mỹ rồi, bây giờ ngày nào cũng chỉ có thể đối diện với một người đàn ông”. Hà Thiên Vĩ thở dài: “Thế thì gọi gì là kỳ nghỉ chứ?”.
“Tôi gặp vài người bạn và giáo sư, nghe ý kiến của họ, có lẽ sẽ không ở Bắc Kinh lâu đâu”.
“Đúng rồi, có phải Hà Lạc cũng muốn quay về không? Anh nghe bác nói chị ấy có ý định này”.
“Có lẽ vậy, nhưng tạm thời thì không, chỉ là có dự định này thôi”.
“Bạn trai của chị ấy ở Bắc Kinh đúng không? Ha ha, trước khi về Mỹ, anh phải bảo anh ta mời một bữa mới được”.
“Lần này tôi không gặp anh ta”. Thái Mãn Tâm cười: “Có lẽ anh rể tương lai của cậu không muốn gặp tôi, bởi vì ngay từ đầu tôi chưa bao giờ ủng hộ anh ta”.
Hà Thiên Vĩ lại dặn dò vài câu, chẳng qua chỉ là hy vọng cô sớm quay trở lại.
“Mang mascarpone cream cheese về nhé!”- Đào Đào hét to: “Em muốn ăn Tiramisu anh Tề làm!”.
“Được rồi, hứa với mọi người”. Thái Mãn Tâm trả lời từng người một: “Tề Dực đâu? Anh ấy đang bận làm gì?”
Hà Thiên Vĩ miễn cưỡng gọi: “Tề Dực, Tề Dực, Mãn Tâm tìm anh. Nhanh lên một chút, điện thoại đường dài đấy”.
Đầu dây bên kia rất ồn ào, Tề Dực cầm máy: “Mãn Tâm à? Tôi vừa đi rửa tay, dính ít sơn”.
“Không sao, tôi vẫn đang chờ xe”.
“Bắc Kinh vẫn đông người như vậy chứ?”.
“Đúng vậy, sau khi quay trở về từ Đồng Cảng tôi không thích ứng được. Lúc đi qua đường, rẽ trái, đi thẳng, rẽ phải đều có đèn giao thông, tôi sắp không phân biệt được đâu là đèn dành cho người đi bộ, đâu là đèn dành cho xe cộ rồi. Đường lại quá rộng, đi được một nửa thì đèn xanh biến thành đèn đỏ”. Thái Mãn Tâm than phiền như một đứa trẻ con: “Thành phố quá rộng, đi đâu cũng phải ngồi xe bus ít nhất là một tiếng”.
“Ha ha, cô về trường rồi à?”. Anh cười: “Cách nhà rất xa đúng không? Gặp được giáo sư Trịnh không? Nói chuyện thế nào?”.
“Cũng được, tất cả đều thuận lợi”. Nhắc đến cuộc nói chuyện buổi chiều, Thái Mãn Tâm phấn khích hẳn lên: “Cô Trịnh đề nghị liệu có thể mở rộng phạm vi của hạng mục không. Ngoài phục hồi rừng ngập mặn ở cửa sông, đồng thời trồng rừng nhân tạo với quy mô lớn ở thượng du Lam Bình Sơn. Bây giờ có một số giống cây mới, chu kỳ sinh trưởng ngắn hơn giống cũ gần một nửa, nhưng sản lượng rất cao. Mặc dù ban đầu phải đầu tư một khoản vốn lớn nhưng một khi đã vào guồng thì thu nhập trong vài năm cao hơn lãi suất ngân hàng rất nhiều. Dĩ nhiên quy hoạch hợp lý như thế nào, trồng trọt và chặt phá có kế hoạch, trồng loại cây gì... đều cần phải căn cứ vào tình hình cụ thể để phân tích. Giáo sư Trịnh còn đưa ra rất nhiều ý kiến khác. Cô ấy muốn tôi nói chuyện với người ở Cục Lâm nghiệp, cũng hứa là sẽ làm cố vấn cho chúng ta. Có thể cô ấy sẽ đến Đồng Cảng vào một ngày gần nhất”.
“Xem ra lần này thật sự có tiến triển”. Tề Dực cười: “Lần đầu tiên thấy cô thao thao bất tuyệt như vậy”.
“Cũng không phải là nhảy vọt gì, chỉ là bỗng nhiên cảm thấy đường càng lúc càng rộng. Cũng nhận ra mình vẫn còn rất nhiều điều có thể họ