
Tác giả: Minh Tiền Vũ Hậu
Ngày cập nhật: 03:15 22/12/2015
Lượt xem: 134914
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/914 lượt.
c, có thể làm”.
“Cô không định ở lại, đi theo cô Trịnh đấy chứ?”.
“Cũng không phải là không thể, có điều, thế nào thì cũng phải đợi đến khi giải quyết xong mọi việc. Hơn nữa, tôi không biết mình có nỡ rời khỏi Đồng Cảng không nữa”.
“Vậy thì cô định khi nào quay lại?”.
Giọng nói của anh rất hồn hậu, giọng điệu hỏi thăm khiến Thái Mãn Tâm có cảm giác vui sướng mơ hồ.
“Có lẽ sẽ không lâu đâu, tôi sẽ nhanh chóng kết thúc mọi việc ở Bắc Kinh. Ở đó vẫn ổn chứ? Cũng không cần sửa sang quá nhiều, mùi sơn nồng làm. Bây giờ vẫn đang là mùa nóng, đợi đến mùa mưa sửa sang cũng kịp mà”.
“Tôi biết, chỉ là đến lúc đó Thiên Vĩ đi rồi, sợ cô không có người”. Tề Dực ngừng một lát: “Hai hôm nữa tôi phải đi Bắc Kinh một chuyến”.
“Vậy à? Khi nào?”.
“Một người bạn mà tôi quen khi làm tình nguyện viên ở nước ngoài đến Trung Quốc. Chúng tôi hẹn gặp nhau. Anh ấy biết một vài cơ hội làm việc”.
“Anh muốn tìm việc?”.
“Ừm, có lẽ ở trong nước, có lẽ đến quốc gia khác”.
Hà Thiên Vĩ châm chọc: “Ha ha, cuối cùng cũng đi rồi. Biết ngay là có người không thể ở lâu ở một nơi nhỏ bé như chỗ chúng ta”.
Thái Mãn Tâm có chút thất vọng: “Đúng vậy, tất cả đều quay trở về quỹ đạo, anh nên đi làm những việc mà anh thật sự muốn làm”.
Sự thật bất ngờ
Thái Mãn Tâm – Hiện tại tiếp diễn
Có lẽ nhìn từ xa là khoảng cách thích hợp nhất giữa hai người.
Hai tuần sau, Thái Mãn Tâm đặt vé máy bay quay trở lại Đam Hóa. Hai ngày trước khi cô đi, Tề Dực xuất phát đến Bắc Kinh. Anh và Thái Mãn Tâm hẹn gặp nhau ở quảng trường gần nhà cô. Thời tiết nóng bức, Thái Mãn Tâm ngồi ở chỗ mát chờ anh. Có đứa trẻ lao vào vòi nước ở trung tâm quảng trường, bị trượt chân ướt hết cả quần áo nhưng vẫn tươi cười bò dậy, khua chân múa tay. Hình ảnh trẻ con ngây thơ ấy khiến cô không kìm được mỉm cười.
Tề Dực nhìn thấy bóng dáng của Thái Mãn Tâm từ phía xa. Cô mặc một chiếc áo phông rộng và quần bò, tóc buộc cao, khuôn mặt rạng rỡ, trong sáng và vui vẻ. Anh dừng bước, lặng lẽ ngắm nhìn cô qua dòng người xuôi ngược. Cô ngồi trên bậc thềm đối diện với vòi phun nước, khẽ ngẩng đầu, hai chân đung đưa nhè nhẹ, dường như đang lắng nghe một bản nhạc vui vẻ.
“Đúng vậy, vì thế tôi không ở lại Bắc Kinh lâu. Có điều sau khi đi Thượng Hải, tôi sẽ lại về Đồng Cảng, sau đó bay từ Quảng Châu hoặc Côn Minh sang Thái Lan”.
“Vậy tôi cùng anh đi mua ít đồ nhé!”. Thái Mãn Tâm đứng dậy: “Anh phải mang chút quà về nhà chứ”.
Cô đi trước Tề Dực nửa bước. Hai ngày hôm nay cô rất hào hứng, trong lòng ấp ủ biết bao dự định to lớn. Anh là người hiểu cô nhất, có thể cùng nhau chia sẻ. Nhưng lúc này đây anh sắp đi đến một đất nước nhiệt đới cách xa hàng nghìn dặm. Dường như tất cả những cuộc trò chuyện lúc này đều không còn ý nghĩa nữa.
Tề Dực muốn mua một vài sản phẩm dinh dưỡng cho mẹ. Anh còn muốn mua ít đồ chơi tặng cho đứa cháu mà mình chưa từng gặp mặt. Thái Mãn Tâm giúp anh chọn một bộ đồ chơi ghép hình. Tề Dực đi thanh toán, cô liền đi dạo quanh khu đồ trẻ em bên cạnh. Sờ những chiếc áo sơ mi nhỏ, cô không kìm được nỗi xót xa trong lòng. Cô đã từng cố gắng tìm kiếm A Mai, hy vọng sinh mệnh của Giang Hải sẽ được nối tiếp bằng một sinh linh nhỏ bé. Trong tưởng tượng của cô, đứa trẻ đó giống hệt Giang Hải hồi nhỏ. Đó là một ý nghĩ thật ấu trĩ. Cho dù đứa trẻ đó thật sự tồn tại thì nó cũng không phải là Giang Hải. Người mà mình đã từng yêu sâu sắc, mang lại cho mình hồi ức đau thương và nỗi nhớ nhung vô tận đã không còn trên cõi đời này nữa. Nỗi nhớ về anh chỉ có thể gửi gắm vào biển trời bao la chứ không thể chuyển sang một người nào khác.
May mà nỗi đau khổ và phẫn nộ đã tan biến, chỉ có những khoảnh khắc lãng mạn thỉnh thoảng lại trào dâng trong lòng, mang theo những tiếng thở dài khe khẽ, dịu dàng.
Dường như đã nhìn thấy hướng đi của cuộc đời, có thể rảo bước tiến lên phía trước. Thái Mãn Tâm ngẩng đầu, nhìn về phía Tề Dực. Anh chỉ là bạn thân của Giang Hải đến truyền đạt lại những gì hồi ấy anh ấy chưa nói sao? Giải đáp những thắc mắc giằng xé trong lòng mình rồi, liệu anh có thể ra đi mà không một chút lưu luyến không?
Cô ngây người suy nghĩ, suýt chút nữa thì va vào khách hàng đứng sau. Đối phương kêu lên một tiếng. Thái Mãn Tâm quay lại thì thấy đó là một phụ nữ đang mang bầu, vội vàng đỡ cô ấy và hỏi: “Chị không sao chứ?”.
“Không sao”. Cô ấy xua tay: “Nhưng chẳng có cách nào cả, bây giờ tôi đứng rất tốn chỗ”.
Thái Mãn Tâm cười. Cô thấy Tề Dực bước lại, liền hỏi: “Có muốn mua thêm hai chiếc áo sơ mi nhỏ không?”.
“Tôi chưa gặp cháu bao giờ, không biết bây giờ nó mặc size bao nhiêu?”.
“Quần áo trẻ con, mua số to một chút sẽ không vấn đề gì đâu”.
“Thế cũng được…”.
Người phụ nữ ấy đã bước qua, nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người lại ngoảnh đầu lại: “Lão quái?”. Cô ấy tỏ ra vừa ngạc nhiên vừa vui mừng: “Đúng là anh không?”.
“Khởi San…”. Tề Dực bước lên trước hai bước, ngoảnh đầu nhìn Thái Mãn Tâm, vẻ mặt có chút ngượng ngùng.
Cô nhan