
Tác giả: Kim Hà Dĩ Tịch
Ngày cập nhật: 03:30 22/12/2015
Lượt xem: 134965
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/965 lượt.
ng chứ !
Cô siết chặt quả đấm, trong lòng đối với những người đang mơ ước đến ông chú nhà mình rống giận: TMD cút đi, không nên trêu chọc lão Hoắc nhà chị đây, nếu không thì một người đến thì cắn một người, hai người đến thì bổ cả hai, đến một đám thì tạt a- xít sun-phu-rit.
Tạt a- xít sun-phu-rit!
Cô muốn nói thật xin lỗi, cô thật sự không hiền lành chút nào, có thể nghĩ đến cả việc hủy nhan sắc làm cho người ta đau đến không muốn sống như vậy thì cũng quá độc ác rồi?
Tất cả đều do bạn thân Tống cả, đều do ảnh hưởng độc hại của cô ấy.
Có lẽ đúng lúc này Tống Thần đang cùng đồng nghiệp chen chúc trên xe taxi bỗng nhiên lại thấy rùng mình, không biết là có người đang thầm mắng cô ấy.
Cô tăng tốc độ chạy đến bên lão Hoắc.
Nhưng đột nhiên lại có một người phụ nữ bước đến bên cạnh anh nói thầm vào tai mấy câu, tiếp đó lão Hoắc đưa mắt nhìn ra đường, ném tàn thuốc đi vào bên trong nhà hàng.
TMD, người phụ nữ đã có tuổi này không phải là Vương Hiểu hay sao!
Không lúc nào là không tìm lý do để lại gần!
Cô cầm chặt túi xách, móng tay cào cào trên túi đưa mắt nhìn trừng trừng vào cửa.
Vương Hiểu kia hình như cảm nhận được ánh mắt khinh bỉ của cô, trong khi cô nhìn vào cửa liền nhìn về phía cô, nụ cười trên mặt theo đúng chuẩn của nàng Mona Lisa.
Mẹ kiếp, người phụ nữ chết tiệt, tuyệt đối là cố ý, cố ý để cho cô hiểu lầm, muốn khiêu khích, muốn cho cô uống dấm chua đúng không?
Bà đây tối nay sẽ theo mi chơi, không phải là uống rượu nhiều một chút sao, who sợ who!
Cô mới bước vào cửa thì đã có nhân viên phục vụ xinh đẹp chào đón: "Hoan nghênh, xin hỏi chị là bà Hoắc phải không?"
Giọng nói thật ngọt ngào, làm cô cũng muốn cười: "Đúng vậy."
"Mời đến bên này, Hoắc tiên sinh đặc biệt giao phó em ở chỗ này chờ chị."
Bà Hoắc, được rồi cô thừa nhận, xưng hô này hết sức hợp khẩu vị, trên căn bản cho đến bây giờ vẫn chưa có người nào gọi cô như vậy. Mặc dù là cô gái trẻ tuổi, nhưng mà tâm trạng của cô vẫn thấy ngọt : cô gái nhỏ dáng người xinh đẹp, thông minh lại biết nói chuyện như vậy, cô cười hướng cô ấy gật đầu:" có tiền đồ, thật có tiền đồ"
Cách thật xa đã nghe thấy tiếng cãi nhau ở bên trong phòng truyền đến, dùng đầu ngón chân cũng đoán được là đám người đầy tớ của nhân dân không hề khiêm tốn kia. Cô vỗ vỗ cánh tay của em gái kia: "Chỗ cũ đúng không, chị tự đi được, em cứ đi làm việc khác đi."
Cô ấy cười với cô, sau đó xoay người chạy đi.
Cửa của "Mai Hoa Các" đang đóng một nửa, nhiều người đàn ông với giọng nói thô lỗ không thể bỏ xuống được chữ "Rượu".
Cô từ từ đẩy cửa ra, không khí thật ngột ngạt, khói mù mịt lượn lờ ở bên trong, người đàn ông ngồi ở bên trong đối diện với cô liền ngẩng lên nhìn .
Cô âm thầm nhíu mày, TMD, Chị Vương à, ai bảo chị dựa vào đàn ông nhà tôi gần như vậy!
Cô đoán chứng, hầu hết sức nặng trên người Vương Hiểu đều đè ở bên phải đầu vai lão Hoắc mà sao lão lại không chịu hất chị ta ra?
Đang lúc cô dùng ánh mắt để băm chặt đôi cẩu nam nữ kia thì lão Hoắc chợt đứng dậy cầm ly rượu lên nhìn về phía người đàn ông đối diện: "Người anh em, lần này xin cảm tạ!"
Lão Hoắc uống một hơi hết sạch cốc rượu Mao Đài, TMD, đám người công bộc của nhân dân kia dân luôn thích uống Mao Đài. Mà cô đã nói rất nhiều lần rồi, rượu Mao Đài có hàm lượng foóc-mon-đê-hít trong rượu cao nhất, nhưng mà anh lại không nghe lời. Anh luôn làm theo ý mình, vậy thì hôm nay cô cũng không thèm để ý đến anh nữa.
"Chị dâu, chị rốt cuộc đã đến, các anh em chờ đã lâu rồi!"
Người vừa lên tiếng là đồng chí Phó Đội Trưởng— Cố Tích, là người mới vừa rồi lão Hoắc mời rượu.
"Ở xa đã nghe thấy âm thanh thật ồn ào, không lật tung nhà hàng của người ta lên là tốt rồi ."
"Chị dâu, đến ngồi bên cạnh em vừa lúc có một chỗ trống."
Cố Tích hướng cô nháy mắt, cô làm sao lại không hiểu ý tứ trong lời nói của cậu ta, thản nhiên đi tới, ngồi xuống. Đi vài bước, cô vẫn không nhìn thẳng đến tầm mắt của người nào đó.
"Em gái đến muộn, phải phạt rượu đấy."
Không cần phải dùng đầu ngón chân đoán, cũng biết câu nói vừa rồi là của chị Vương!
Cố Tích còn lớn hơn cô hai tuổi còn gọi cô là chị dâu, ở trong đội bọn họ chỉ có Vương Hiểu gọi cô là em gái.
Gọi thì gọi, cô so với chị ta trẻ tuổi hơn mà, đi với bụt mặc áo cà sa đi với ma thì mặc áo giấy.
Đám người bọn họ trên người mang theo mấy phần khí thế cường đại hào sảng, bình thường nhậu nhẹt cũng là ăn to nói lớn, thô bạo đã trở thành thói quen, muốn bọn họ ăn uống nhỏ nhẹ thương hoa tiếc ngọc? Còn không bằng cô tự mình đi cầu phúc .
Cô nhìn qua trên bàn có khoảng mười người, có người đang hoa chân múa tay, có người đang nói chuyện với nhau vẫn len lén liếc cô, có người rõ rành rành nhìn thẳng vào cô, đều là ánh mắt muốn xem kịch vui nhưng chỉ có đôi cẩu nam nữ kia là chói mắt nhất.
Trên mặt Vương Hiểu cười khiêu khích lại thêm mấy phần quyến rũ, không biết chị ta hôm nay gặp phải chuyện gì tốt, đuôi lông mày hình như cũng nhuộm tình. Thái độ rõ ràng là muốn quyến rũ người đàn ông của cô!
Còn lão