80s toys - Atari. I still have

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Cặp Đôi Trời Định

Cặp Đôi Trời Định

Tác giả: Thập Tứ Lang

Ngày cập nhật: 04:38 22/12/2015

Lượt xem: 134780

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/780 lượt.

oạn chảy khắp cơ thể, ngay cả hắn cũng không thể nói rõ, hắn bị mùi máu tươi kích thích, rốt cục đây là dục vọng trỗi dậy hay là sát ý đầy trời?
Hắn cứ ôm nàng như vậy, hết lần này đến lần khác, dùng tay vuốt ve mái tóc dài phía sau lưng nàng.
Một bàn tay siết lấy cổ nàng.
Hình như… Hình như có điều gì đó không ổn! Tân Mi bị siết cổ chỉ nhìn thấy trước mắt biến thành một màn tối tăm, hai cánh tay bị hắn giữ chặt trên đỉnh đầu, bất luận giãy dụa thế nào cũng không thoát ra được. Nàng cố gắng mở mắt ra, cố gắng nhìn rõ khuôn mặt hắn, trên khuôn mặt hắn là một con mắt đỏ tươi như máu sôi trào, con mắt kia lại đen như mực, ánh mắt lạnh lùng vô tình, nhìn nàng từ trên cao xuống.
“Lục, Lục Thiên Kiều…” Nàng gọi hắn một cách khó khăn
Dường như nghe thấy tiếng nàng gọi, hắn chậm rãi cúi thấp người, khẽ hé miệng ra hôn nàng.
Tân Mi liền há miệng cắn hắn, cả người nàng từ trên xuống dưới chỉ có miệng là cử động được, lần này là cắn thực sự khiến hắn chấn động cả người, như bừng tỉnh từ trong mộng, hắn khựng người, dừng lại một lúc lâu, bỗng nhiên đưa tay lau trên môi, đầu ngón tay dính một vết máu nho nhỏ. Rồi lại nhìn Tân Mi bị mình xô ngã cạnh bờ ao, hiện giờ nàng thở không ra hơi, ho khan không ngừng, mặt mày đỏ bừng.
Mùi máu tươi trên môi kích thích hắn, sắc mặt Lục Thiên Kiều bỗng nhiên biến đổi, đột nhiên hắn đứng lên, biến mất trong chớp mắt.
“Này! Này, này…”
Tân Mi vừa ho sặc sụa đến muốn chết muốn sống lại vừa suy nghĩ muốn rớt nước mắt, chuyện này mới làm được có một nửa, sao chàng, chàng lại bỏ chạy như vậy chứ?!
Nàng vội vàng kéo áo quần lên chạy vào phòng ngủ, Lục Thiên Kiều không có ở đây, quần áo bị vứt bừa bãi ở ngưỡng cửa cũng không còn nữa, nàng để nguyên đầu tóc ướt đẫm tìm kiếm xung quanh hoàng lăng, nếu như nàng nhớ không lầm thì vừa rồi đôi mắt của hắn … Có phải là đã có sự biến hóa hay không? Một con mắt biến thành màu đen? Hắn còn siết cổ nàng như vậy, hay là lại bắt đầu biến thân? Nhưng… Biến thân đã qua rồi mà!
Tân Mi chạy thẳng đến con đường gần đó, bỗng nhiên nghe thấy giọng của Tư Lan: “Tướng quân, mắt của ngài làm sao thế?”
Nàng vội vàng vòng qua bức tượng người và ngựa bằng đá kia, quả nhiên nhìn thấy Lục Thiên Kiều khoác áo khoác, chậm rãi bước từ trong đống tuyết ra đi về phía trước, tấm lưng kia… Có chút lạnh lẽo.
Tư Lan hỏi lại một lần nữa, hắn không thèm trả lời lấy một câu, chỉ chậm rãi đi lên phía trước, y vội vàng đuổi theo: “Tướng quân muốn ra ngoài sao? Thuộc hạ đi dắt Liệt Vân Hoa cho ngài.”
“Tránh ra.” Lục Thiên Kiều đột nhiên mở miệng, giọng nói lạnh như băng.
Tư Lan đã hầu hạ hắn mười năm nay, chưa bao giờ bị hắn dùng giọng điệu lạnh lùng như vậy nên nhất thời vô cùng sửng sốt.
“Tránh ra.”
Cùng với câu nói thứ hai hết sức lạnh lùng ấy là tiếng xé gió rít vô cùng sắc bén, cây roi dài màu đen múa lượn như ma quỷ, quất mạnh trước ngực Tư Lan, y không kêu nổi một tiếng đã hộc máu bay thẳng ra ngoài, ngã lăn trên mặt đất không biết sống chết thế nào.
“Lục Thiên Kiều!”
Tân Mi kinh ngạc kêu lên, chàng ra tay giết Tư Lan sao?!
Cây roi dài trong tay hắn khẽ run lên, Lục Thiên Kiều bỗng nhiên xoay người, đôi mắt đã từng mang một màu đỏ tươi sáng rực, bây giờ đã trở thành một mắt màu đen một mắt màu đỏ, vô cùng quỷ dị.
Giọng nói của hắn dường như cũng run run: “Em không được qua đây, quay về ngay.”
Sát ý không thể khống chế được, mọi chuyện đã khác hẳn so với trước đây, chỉ cần ngước mắt nhìn thêm một lần nữa thì hắn sẽ dùng cây roi dài đó đánh tất cả những người có mặt trong hoàng lăng thành tro bụi, giống như là gạt bỏ tất cả mọi nhược điểm của hắn, không chút lưu tình.
Tân Mi ngồi núp ở phía sau một người đá, thò đầu ra nhìn hắn gào lên: “Chàng, chàng có phải lại phát điên rồi hay không?!”
Một tiếng “Ầm” vang lên, cây roi dài quất trên tượng người bằng đá, cái đầu đá khổng lồ đứt bay trong nháy mắt, Tân Mi nhảy lên như một con thỏ, xoay người trốn tránh phía sau con ngựa đá, hoảng sợ đến độ hồn phách muốn bay về trời.
“… Quay về.”
Cây roi dài lại một cuốn lên đầu con ngựa rồi đập mạnh trên mặt đất, Tân Mi phản ứng vô cùng nhanh nhạy, chỉ nghe bịch một tiếng rồi lăn một vòng, tiếp tục trốn phía sau một con ngựa khác, lần này đợi một lúc lâu cũng không có cây roi nào cuốn tới bẻ đầu con ngựa này, nàng mang trong lòng sự sợ hãi lặng lẽ thò đầu ra lén lút nhìn, nhưng chỉ thấy tuyết trắng phủ kín con đường, ngập đầy đất, hai cái đầu của người đá và ngựa đá bị quăng trên mặt đất tạo thành mấy cái hố to, bóng người vừa xa lạ vừa lạnh lùng vừa rồi đã biến mất.
Chuyện này… Chuyện này rốt cục là sao?
Nàng chậm rãi bước ra, nhìn chằm chằm dấu chân trên nền tuyết, muốn đuổi theo nhưng lại nghĩ đến cây roi dài đáng sợ kia thì cảm thấy do dự. Nếu như hắn nổi điên giống như lần trước ở quan ải Gia Bình thì tốt xấu gì cũng còn có thể dùng đá đập ngất đi, nhưng lần này, sát khí của hắn lại hướng về phía bọn họ trong khi vẫn hết sức tỉnh táo, nhưng sát ý lại ngập trời.
Tuy rằng không biết rõ nguyên nhân là gì…