
Tác giả: Vương Thiển
Ngày cập nhật: 03:00 22/12/2015
Lượt xem: 1342328
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/2328 lượt.
ói tai, tiếp đó là tiếng khóc của đứa trẻ cùng lời mắng mỏ của người mẹ.
Tư Tồn sợ Mặc Trì không đứng vững, liền đỡ lấy cánh tay anh. Một lúc sau, cỗ mới nhỏ nhẹ lên tiếng: “Đứa bé đó nói năng lung tung, anh đừng để bụng nhé!”
Mặc Trì trầm mặc một lúc rồi khẽ nói: “Không sao đâu, người có thiện ý vẫn còn nhiều lắm em ạ”.
Tư Tồn đau lòng nhìn anh, như chực khóc tới nơi. Mặc Trì vuốt nhẹ lên má cô, chậm rãi nói: “Thật sự là không sao mà. Bây giờ anh không muốn để ý xem người khác nói gì nữa. Con người quan trọng nhất là vượt qua chính bản thân mình. Có thể đối diện với nỗi sợ hãi trong lòng mình thì không còn gì phải sợ nữa”.
Mặc Trì tuy miệng nói không vấn đề gì nhưng trên đưòng về anh ít nói hơn hẳn. về đến nhà, anh nói có văn kiện cần phải chỉnh sửa gấp rồi nhốt mình trong thư phòng. Tư Tồn biết, trong lòng anh cũng đang rất buồn bực nên cũng không muốn làm phiền. Cô vào bếp, thấy cô giúp việc đang làm cơm, nhân thể lén đem ngâm chỗ bách hợp mới mua vào nưốc, đợi đến ngày mai sẽ nấu cháo cho Mặc Trì, tạo cho anh một bất ngờ nho nhỏ.
Tới giờ ăn tối, Mặc Trì mới ra khỏi thư phòng. Nụ cười đã xuất hiện trở lại trên khuôn mặt anh. Tư Tồn mỉm cười, thấy bớt lo lắng đi phần nào, cô ân cần dìu anh xuống tầng: “Hôm nay anh phải ăn nhiều một chút đấy. Có món đậu phụ do chính tay em làm. Cô còn hầm canh sườn với đậu vàng, thơm cực kì nhé!” Mặc Trì chỉ ăn được nửa bát canh nhưng lại ăn hết món đậu phụ mà Tư Tồn làm. Anh lên tiếng tán tụng: “Tay nghề của em không ngờ cũng khá đấy chứ!”
“Từ năm tám tuổi em đã bắt đầu nấu cơm rồi.”, Tư Tồn nói: “Hồi trước ở quê, ba mẹ phải ra đồng làm việc, em toàn phải nấu cơm rồi mang cho ba mẹ thôi”.
“Thế em đi học vào lúc nào?”, Mặc Trì tròn mắt hỏi.
Tư Tồn lườm yêu anh một cái rồi bảo: “Người thành phố các anh đúng là chẳng biết gì. Ớ quê có hai vụ là vụ xuân và vụ thu. Trẻ con đều phải ra đồng giúp đỡ ba mẹ lúc gieo hạt vào hai vụ này”.
Mặc Trì nắm lấy bàn tay nõn nà của Tư Tồn. Anh không ngờ đôi bàn tay này đã từng phải làm những công việc đồng áng nặng nhọc như thế. “Sức em yếu nên ba mẹ không cho ra đồng làm.”, Tư Tồn nói: “Em chủ yếu làm công tác “hậu cần” trong nhà như hấp bánh bao, nướng bánh hay nấu ăn thôi”.
Cô giúp việc đứng một bên xen vào: “Tư Tồn thường xuyên giúp tôi nâu ăn. Cô ấy làm khá lắm, chỉ có điều không biết thái thịt”.
“Hồi ở quê, chỉ đến Tết em mới được ăn thịt. Ba mẹ sợ em làm không ngon nên không cho em động đến thịt bao giờ”, Tư Tồn vội giải thích.
Mặc Trì chẳng hiểu nghĩ thế nào mà liên tay gắp cho cô đầy cả một bát thịt. Tư Tồn hét lên: “Anh làm gì thế? Anh cho heo ăn sao?”
Mặc Trì chỉ im lặng không nói. Trước đây, ngoại trừ mấy năm phải sống trong ngục tù, anh luôn được sống với một điều kiện vật chất tốt hơn nhiều so với những người bình thường khác. Anh không thể tưởng tượng nổi tuổi thơ của Tư Tồn lại thiếu thốn vật chất, còn phải iao động lam lũ như vậy. Anh xót cô, muốn đem hết sức mình để chăm sóc và che chở cho cô. Tư Tồn như đọc được suy nghĩ của Mặc Trì, mỉm cười nhẹ nhàng nói: “Nông dân cả nước đều sống như vậy, tuy hơi khổ một chút, nhưng mọi người đều vui vẻ. Bao giờ có cơ hội, anh cùng em về quê chơi mấy ngày nhé”.
Đêm đến, khi đang say giấc nồng thì đột nhiên cả người Tư Tồn run lên bần bật, thế rồi cô ú ớ kêu lên mấy hồi. Mặc Trì lập tức tỉnh giấc, nắm lấy bàn tay cô vừa lạnh vừa ướt. Anh vội ngồi dậy, bật đèn và thấy khuôn mặt cô đang dần tái nhợt đi, hơi thở dồn dập, toàn thân toát mồ hôi.
Mặc Trì lo lắng vỗ nhẹ tay vào má và không ngừng gọi tên cô. Tư Tồn gắng gượng hé mở đôi mắt, mơ hồ nhìn anh. “Em sao thế? Gặp phải ác mộng à? Có chỗ nào trong người không ổn sao?”
Tư Tồn dụi mắt, sau đó thở hắt ra: “Em không sao. Chỉ cảm thấy hơi tức ngực thôi”.
Mặc Trì ra khỏi giường, vội tới phòng tắm lấy một chiếc khăn mặt, lau sạch mồ hôi cho Tư Tồn rồi giúp cô thay bộ đồ ngủ khác. Anh nói với vẻ đầy lo lắng: “Lúc ở trường em cũng bị như thế này à? Bao lâu rồi?”
Tư Tồn buồn ngủ tới mức cứ gật gà gật gù, cô nói hàm hồ: “Có đôi lúc”.
Mặc Trì nhẹ nhàng xoa ngực cho Tư Tồn, hôn lên má cô, dịu dàng trấn an: “Không sao đâu, em ngủ tiếp đi”, sau đó anh nhẹ nhàng ôm cô vào lòng. Tư Tồn lại nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Còn Mặc Trì lại không dám ngủ, cứ nằm thức chong chong, trông cô đến tận khi trời sáng.
Sáng sớm hôm sau, Tư Tồn tỉnh dậy, quên hết chuyện xảy ra đêm hôm trước. Cô vui vẻ vào bếp nấu món canh bách hợp đường phèn đã được Lưu Anh truyền thụ. Một lúc sau, cả nhà đã thơm ngát mùi hương dịu ngọt. Mặc Trì vào bếp quan sát cô. Cô cười hì rồi xua anh ra ngoài: “Anh cứ đợi ở ngoài đi, sắp được rồi”.
Mặc Trì thấy Tư Tốn đã gầy tới mức gió thổi cũng có thể bay mất, sắc mặt có phần nhợt nhạt, nên vừa thương xót vừa lo lắng. Anh âm thầm quay về thư phòng, mở sách y khoa ra đọc. Tục ngữ có nói, mang bệnh lâu tất trở thành bác sĩ. Mặc Trì chưa từng học đại học nhưng đã đọc qua không ít sách vở, cộng thêm bản thân có nhiều vấn đề về sức khỏe nên anh đã tự học toàn bộ giáo trình của sinh viên