Insane

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Câu Chuyện Ngày Xuân

Câu Chuyện Ngày Xuân

Tác giả: Vương Thiển

Ngày cập nhật: 03:00 22/12/2015

Lượt xem: 1342327

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/2327 lượt.

trường y. Anh biết, gần đây, Tư Tồn phải chịu nhiều xúc động mạnh, lại đang trong giai đoạn dậy thì, cơ thể cũng như tinh thần chắc chắn chịu không ít tổn thương. Những ngày trên núi Lư, cô bận rộn chăm sóc cho anh nhưng lại quên hẳn việc bồi bổ cho chính mình. Anh mới nghĩ tới đó thì Tư Tồn đã bưng vào một bát cháo thơm nức mũi, giọng đầy khoan khoái: “Cháo chín rồi, bách hợp nấu với đường phèn và gạo nếp, món ăn tô\'t nhất cho phổi đây”.
Mặc Trì thấy Tư Tốn đã gầy tới mức gió thổi cũng có thể bay mất, sắc mặt có phần nhợt nhạt, nên vừa thương xót vừa lo lắng. Anh âm thầm quay về thư phòng, mở sách y khoa ra đọc. Tục ngữ có nói, mang bệnh lâu tất trở thành bác sĩ. Mặc Trì chưa từng học đại học nhưng đã đọc qua không ít sách vở, cộng thêm bản thân có nhiều vấn đề về sức khỏe nên anh đã tự học toàn bộ giáo trình của sinh viên trường y. Anh biết, gần đây, Tư Tồn phải chịu nhiều xúc động mạnh, lại đang trong giai đoạn dậy thì, cơ thể cũng như tinh thần chắc chắn chịu không ít tổn thương. Những ngày trên núi Lư, cô bận rộn chăm sóc cho anh nhưng lại quên hẳn việc bồi bổ cho chính mình. Anh mới nghĩ tới đó thì Tư Tồn đã bưng vào một bát cháo thơm nức mũi, giọng đầy khoan khoái: “Cháo chín rồi, bách hợp nấu với đường phèn và gạo nếp, món ăn tô\'t nhất cho phổi đây”.
Mặc Trì kéo cô ngồi vào lòng mình: “Em có mệt không?”
“Không mệt.”, Tư Tồn múc một thìa cháo đưa lên miệng Mặc Trì: “Anh nếm thử xem có ngon không?”
Mặc Trì nếm một miếng, quả nhên hương thơm lưu lại trong từng gai vị giác. Anh đưa tay vuốt ve khuôn mặt Tư Tồn: “Em chỉ lo bồi dưỡng cho anh, còn bản thân mình lại không chịu nghỉ ngơi ăn uống đầy đủ là sao?”
Tư Tồn dịu giọng: “Em rất khỏe mà”.
“Thế sao tối qua em lại đổ mồ hôi?”
“À...”, Nói tới đó Tư Tồn không nhớ nổi thêm gì thêm. Tối qua cô đổ mồ hôi lúc nào nhỉ?
Mặc Trì thở dài vẻ bất lực. Sao anh lại có thể quên mất cô vợ xinh đẹp đáng yêu của anh vẫn chỉ là một cô gái bé bỏng cơ chứ? “Đêm qua em còn nói với anh, ở trường thỉnh thoảng em cũng bị ra mồ hôi trộm còn gì”.
“Anh đừng lo, em khỏe lắm, lần nào khám sức khỏe cũng đạt loại A cơ đấy”.
Mặc Trì không để cô nói tiếp, vội vã ngắt lời: “Ngày mai em xin nghỉ học đi, anh sẽ đưa em đi khám”.
Cả ngày Chủ nhật, Tư Tồn cứ mãi dùng dằng về việc đi khám. Cô không thích tới bệnh viện chút nào, nhưng Mặc Trì thì rất dứt khoát: “Em không thích bệnh viện, anh còn ghét hơn em. Nhưng, dù thế nào em cũng cần phải khám xét cẩn thận một lần xem sao. Để như vậy anh không yên tâm chút nào. Anh đã gọi điện cho chú Trình rồi, chú ấy hứa sẽ giới thiệu cho mình vài vị bác sĩ Trung y”.
Mặc Trì dỗ dành Tư Tồn, sau đó còn đưa cổ đi xem phim. Tư Tồn thấy mình có “kháng nghị” cũng bất thành, đành tận dụng cơ hội đòi thêm một xâu kẹo hồ lô. Ngày hôm sau, cả hai người cùng xin nghỉ để tới Khoa Trung y của Bệnh viện Nhân dân.
Sau một hồi thăm khám, bác sĩ Đường kê giấy để Tư Tồn đi làm xét nghiệm. Cô hồi hộp tới nỗi nổi da gà, liền năn nỉ với Mặc Trì: “Em không làm sao đâu, sức khỏe của em rất tốt mà”. Mặc Trì cũng lo lắng nhưng anh đã dứt khoát rồi, không thể thay đổi được nữa, bèn an ủi cô: “Ai đến bệnh viện cũng phải kiểm tra, em đừng sợ”. Nói đoạn, tay anh nắm chặt lấy tay cô như tiếp thêm sức mạnh. Phòng làm việc của bác sĩ Đường ở tầng một, còn Phòng Hóa nghiệm nằm trên tầng bốn. Mặc Trì vẫn nhất quyết đòi đi lên cũng Tư Tồn. Anh còn nói với giọng tự trào: “Ai không biết còn tưởng em đưa anh tới khắm bệnh đấy”.
Tư Tồn nhăn mũi: “Mùi ở bệnh viện khó chịu quá!”
Mặc Trì cũng hùa vào: “Mỗi lần nghĩ tới mùi thuốc khử trùng ở bệnh viện là anh lại cảm thấy buồn nôn”.
Tư Tồn làm xong các xét nghiệm thì cũng vừa vặn đến giờ nghỉ trưa. Mặc Trì đưa Tư Tồn tới một nhà hàng gần bệnh viện ăn một bữa thật ngon. Tư Tồn ủ rũ nhìn Mặc Trì đang ngồi trên ghế đối diện, lo lắng hỏi: “Mặc Trì, liệu người ta có xét nghiệm cho người không mắc bệnh thành có bệnh không?”
Mặc Trì không nhịn được cười: “Không có bệnh thì làm sao xét nghiệm ra bệnh được. Mau ăn đi, gần đây em vất vả quá nhiều rồi”.
Tư Tồn nhanh nhảu gắp cho anh một miếng sườn: “Anh cũng khác gì em chứ”.
Buổi chiều, họ quay lại bệnh viện lấy kết quả xét nghiệm rồi đến gặp bác sĩ Đường. Bác sĩ Đường đeo kính lão, xem kĩ kết quả xét nghiệm và bắt mạch cho Tư Tồn lần nữa. Sau một hồi xem xét kĩ lưỡng, ông kết luận: “Khí huyết lưỡng hư, tây y gọi là “chứng thiếu máu tuổi dậy thì”, không có vấn đề gì lớn, chỉ cần hằng ngày bổ sung dinh dưỡng, rèn luyện sức khỏe là ổn”.
Mặc Trì thở phào nhẹ nhõm. Tư Tồn vẫn chưa hết tức giận, cô không ngờ mình thật sự có bệnh.
Mặc Trì trêu cô: “Em còn bé quá nhỉ, vẫn đang dậy thì cơ đấy”.
“Chứng bệnh này thường gặp ở những cô gái dưới hai mươi tuổi.”, bác sĩ Đường giải thích cặn kẽ: “Nếu không có gì đặc biệt thì tới năm hai mươi hai tuổi bệnh sẽ tự hết. Tuy nhiên, chế độ dinh dưỡng và việc luyện tập hằng ngày vẫn rất quan trọng”. Đoạn, ông bắt đầu kê ra một đơn thuốc dài và nói: “Tôi sẽ kê cho cô một vài vị thuốc Trung y, kết hợp với việc bổ