
Tác giả: Vương Thiển
Ngày cập nhật: 03:00 22/12/2015
Lượt xem: 1342208
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/2208 lượt.
ghe đến cái tên Tư Chi Thanh, cô đã thật sự xúc động. Người đầu tiên cô nghĩ đến chính là anh. Khi biết Tư Chi Thanh chính là công ty của Mặc Trì, cô không lấy làm quá kinh ngạc, mà hơn hết cô nghĩ rằng, có lẽ đây chính là số mệnh.
Thành phô" X và Thẩm Quyến cách xa ngàn dặm, vậy mà họ lại trùng phùng tại đây. Anh đem tên cô hòa nhập vào sự nghiệp của mình, viết âm thanh của nỗi nhớ thành niềm hi vọng về một mái nhà.
Lúc ở sân bay Bắc Kinh, vào giây phút tiễn Mặc Trì qua cổng kiểm tra an ninh, tay cô như bị ai đó bóp chặt. Cô không biết mình đã làm thế nào mà xé tấm vé bay về Mỹ để mua tấm vé cuối cùng, cùng Mặc Trì bay về Thẩm Quyến. Tới lúc hoàn hồn trở lại, cô đã ở trên máy bay rồi.
Khi cô tìm đến vị trí gần chỗ ngồi của Mặc Trì, cô nhận thấy anh đã mệt mỏi tới mức lúc cô nói chuyện với cô tiếp viên, thương lượng đổi chỗ để được ngồi cạnh anh mà anh vẫn không hề hay biết. Tư Tồn biết anh đã quá mệt mỏi, nhưng không phải do chuyên đi Bắc Kinh lần này, cũng không phải do trận bạo bệnh vừa qua mà chính là nỗi nhớ mong đang giày vò trong anh.
“Trong hạng mục hợp tác giữa hai công ty, quan hệ của chúng ta là giữa bên A và bên B. Ngoài ra, em không đại diện cho CCR, em chỉ đại diện cho cá nhân em”, cô nói
Nhịp tim Mặc Trì đập nhanh hơn, ánh mắt anh bừng sáng nhìn cổ mà không dám nói gì. Anh chỉ sợ hiểu sai ý cô rồi tự ôm lấy thất vọng vào mình.
“Trong thời gian em lưu lại Thẩm Quyến, em sẽ giúp anh hoàn thành loạt ảnh lần này...”, Tư Tồn nói: “Anh yên tâm, em không nhận thù lao đâu”.
Tư Tồn trở thành một nhân viên đặc biệt của Tư Chi Thanh. Mặc Trì bô" trí cho cô vào phòng iàm việc trước kia của Trần Thấm, anh còn cho sơn sửa lại phòng và thay bàn làm việc mới. Tư Tồn nói không cần phiền phức như thế vì đằng nào cô cũng chỉ tạm thời giúp anh mà thôi. Mặc Trì nghe cô nói xong lại càng ra sức bố trí lại phòng ốc, trên tường còn trang trí thêm tranh sơn dầu. Bể cá, bình hoa cũng lần lượt được đưa đến.
Lúc mới bắt đầu, Tư Tồn chỉ vẽ ảnh thiết kế. về sau, nhiều lúc Mặc Trì phải ra ngoài gặp gỡ khách hàng, uống rượu rồi lại nôn thốc nôn tháo khiến bệnh dạ dày tái phát. Anh đau tới mức không nhấc người dậy được. Tư Tồn nhìn thấy mà sợ hãi nên mỗi lần Mặc Trì phải tiếp khách, cô đều đòi đi theo anh. Bản thân cô không uống rượu, cô chỉ ngồi đó thông báo với các vị khách là dạ dày của Mặc Trì không tốt và anh vừa mới ra viện. Có cô gái xinh đẹp như thế ngồi bên cạnh làm lá chắn, đương nhiên Mặc Trì không khó khăn gì vượt qua cửa ải của khách hàng. Sau đó, họ lại nhận thêm những đơn đặt hàng mới. Tư Tồn tiếp tục vẽ thiết kế, cứ tuần hoàn như thế, mấy cô kế toán như Tiểu Điền còn tưởng Tư Tồn đã thay Trần Thấm đảm nhiệm vị trí Phó tổng nên mỗi lần công xưởng có việc gì họ đều đến tìm cô. Ngày ngày cô làm việc bên cạnh Mặc Trì, nhưng công việc bận rộn khiến thời gian họ dành riêng cho nhau cũng ít đi.
Tư Tồn vẫn ở khách sạn Đặc Khu, nơi đó cách công xưởng của Mặc Trì khá xa. Mỗi ngày làm xong việc, Mặc Trì đều đưa cô trở về khách sạn. Anh có tài xế riêng nhưng nếu không phải việc công thì rất ít khi anh yêu cầu tài xế làm thêm giờ. Bẳn thân anh không thể tự lái xe, gần công xưởng lại rất khó bắt taxi nên đến một ngày Mặc Trì nói: “Khách sạn cách công ty xa quá, anh sẽ thuê cho em một căn hộ gần đây để em đỡ phải vất vả chạy đi chạy lại”.
Mặc Trì dẫn Tư Tồn đi xem một căn hộ chỉ cách công ty mười phút đi xe. Căn hộ có một phòng khách, một phòng ngủ mới được tu sửa lại. Tất cả nội thất trong nhà đều mới hoàn toàn. Phòng khách đặt một bộ sô pha bằng da và một tivi màu 24 inch. Ngoài ra còn có một phòng bếp nhỏ rất sạch sẽ.
“Tất cả đồ nội thất trong nhà đều do Tư Chi Thanh sản xuất. Bà CEO, bà thấy thế nào?”, Mặc Trì nói.
Đồ nội thất đều mang phong cách Trung Hoa với thiết kế tỉ mỉ, chế tác tinh xảo. Tư Tồn cảm thấy thích vô cùng, cô vui sướng đến đỏ cả mặt, xem chỗ này, sờ chỗ nọ, tưởng như căn hộ này là nhà họ Mặc trước kia vậy. Nơi này tốt hơn nhiều so với biệt thự của cô ở Mỹ. Cô nói: “Mặc Trì, cảm ơn anh đã chuẩn bị cho em một căn hộ tốt thế này”.
Mặc Trì thở phào nhẹ nhõm: “Anh sẽ cố gắng mang lại những điều tốt nhất cho em nhưng quan trọng vẫn là em thích”.
Tư Tồn dù đã được đi đó đây, mở rộng tầm mắt nhưng khi được nghe những lời nói xuất phát từ đáy lòng của Mặc Trì, vẫn cảm động không nói nên lời. Những năm qua ở Mỹ, cuộc sống của cô gặp rất nhiều sóng gió nhưng cũng được không ít người nâng đỡ, đơn giản vì cô là con gái của Lý Thiệu Đường. Những người từng được ông ta giúp đỡ cũng coi việc nâng đỡ Tư Tồn như một hành động báo đáp ba cô. Song cùng với đó, những người Lý Thiệu Đường đã từng đắc tội cũng đều trút hết giận dữ lên đầu cô. Chỉ riêng Mặc Trì, anh đối tốt với cô không vì một lẽ nào khác, chỉ đơn giản vì cô là Tư Tồn.
Mặc Trì lấy ra một hộp giấy nhỏ xinh, không có lớp vỏ lộng lẫy, cũng không thắt nơ bướm cầu kỳ. Anh đặt hộp quà vào tay Tư Tồn.
Tư Tồn nhìn anh, ánh mắt tràn đầy nghi vấn.
“Anh tặng em, em mở ra xem đi”.
Tư Tồn mở hộp quà, tim cô như muốn ng