Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Câu Chuyện Ngày Xuân

Câu Chuyện Ngày Xuân

Tác giả: Vương Thiển

Ngày cập nhật: 03:00 22/12/2015

Lượt xem: 1342181

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/2181 lượt.

, dùng lực càng mạnh: “Nhẹ nhàng thì làm sao luồn vào được?” Mặc Trì lại vô thức ho lên vài tiếng. Tư Tồn nước mắt lã chã áp mặt vào má anh: “Mặc Trì của em, anh khó chịu lắm phải không? Anh mau tỉnh lại đi, chúng mình sẽ đi ăn cùng nhau, sẽ không phải luồn cái ống khó chịu này vào nữa”.
Y tá luồn xong liền mang tới một ống kim tiêm to, hút vào nửa ống sữa nóng, chuẩn bị truyền vào ống cho Mặc Trì. Mặc Trì lại khó chịu rên lên một tiếng. Tư Tồn nhận lấy ống tiêm, khẽ nói: “Để tôi làm cho”.
Y tá bán tín bán nghi nhìn Tư Tồn: “Cô biết làm không đấy?”
“Tôi đã từng học hộ lý”, Tư Tồn đáp. Cô lấy hai tay nắm chắc
ống tiêm, bên trong hơi nóng. Cô đợi sữa nguội đi đôi phần, mới nhẹ nhàng đẩy sữa vào ống nhựa. Cứ đẩy được vài vạch, cô dừng lại giây lát, quan sát phản ứng của Mặc Trì, thấy anh không tỏ ra khó chịu, cô mới đẩy tiếp. Thần tình của cô chăm chú mà cẩn trọng, giống như chăm sóc một đứa trẻ vậy. Y tá nói điềm nhiên như không: “Không cần tỉ mỉ như thế đâu, anh ta làm gì có cảm giác”.
Tư Tồn vẫn chăm chú nhìn vào ống nhựa: “Anh ấy có cảm giác. Tôi tin như thế. Anh ấy biết tất cả, chẳng bao lâu nữa anh ấy sẽ tỉnh dậy”.
Y tá nhìn Tư Tồn từ từ tiêm hết nửa ống sữa, rút ống ra rồi, cô lại dùng nước ấm rửa sạch, cuôì cùng cẩn thận gấp ống, lấy vải sát trùng bọc lại. Y tá nói: “Không ngờ cô cũng chuyên nghiệp đấy chứ”.
Tư Tồn tự tay rửa ống tiêm, ống truyền. Hồi còn ở Mỹ, Lý Thiệu Đường có một khoảng thời gian không tự ăn uống được, gia đình có mời hộ lý và chuyên gia dinh dưỡng tới, nhưng những việc như lắp ống, truyền thức ăn, đều do Tư Tồn tận tay làm. Do đó, cô đi học một lớp y tá, lấy chứng chỉ chuyên nghiệp.
Y tá đổ chỗ sữa còn lại vào bình giữ nhiệt: “Bốn tiếng một lần, mỗi lần 220ml”.
Tư Tồn thu dọn đồ đạc, rồi lại ngồi bên cạnh Mặc Trì, dịu dàng nhìn anh. Anh đã bệnh tới mức hai má thóp lại, đến môi cũng mỏng hơn bao giờ hết. Tư Tồn nhớ lại nụ hôn cuối cùng trong trận lửa, anh đã hứa sẽ sống tiếp. Tư Tồn tin chắc chắn rằng anh sẽ làm được.
Tư Tồn đặt những lá thư cô gửi cho anh bên gối, thì thầm vào tai anh: “Mặc Trì, những lá thư em viết, đều được gửi tới nhà anh, chỉ vì có sự cố bất ngờ, nên anh không nhận được. Bao giờ anh tỉnh dậy, anh hãy đọc chúng nhé, để anh biết, em vẫn yêu anh đến nhường nào! Anh nhất định phải tĩnh lại để giải oan cho em”.
Tịnh Nhiên ở đến ngày thứ bảy. Đơn vị hết người này đến người kia gọi điện thoại thúc cô về, Trần Ái Hoa cũng gọi điện tới thăm dò bệnh tình của Mặc Trì. Cô không dám cho ba mẹ biết tin Mặc Trì bị thương, họ đều đã già rồi, chưa chắc chịu nổi cú sốc này. Nếu Mặc Trì có thể khỏe mạnh lại, hà cớ gì phải khiến họ chịu cảnh thấp thỏm lo lắng? Nếu Mặc Trì không qua khỏi, thà đau một lần cũng được, lúc đó có báo tin cho ba mẹ vẫn chưa muộn.
Tịnh Nhiên nói qua loa rằng, anh trai mọi việc đều ổn cả, chỉ là công việc quá bận rộn, suốt ngày ra Bắc vào Nam công tác. Đặt điện thoại xuống, cô biết, cô phải trở về Bắc Kinh rồi.
Tư Tồn không ra sân bay tiễn cô, họ ôm tạm biệt nhau trước cửa phòng bệnh của Mặc Trì. Tư Tồn cố làm ra vẻ nhẹ nhõm nói: “Đợi anh ấy khỏe lại, bọn chị sẽ cùng tới Bắc Kinh thăm em. Em phải dạy nhóc nhà em gọi “bác gái” đấy”- Tịnh Nhiên rưng rưng nước mắt: “Chị dâu, chị thật sự không quay lại Mỹ nữa sao? Chị thật sự quyết định ở lại bên anh traị sao?”
Tư Tồn mỉm cười gật đầu, âu yếm nhìn về phía Mặc Trì: “Chị không muốn sống ngược lại với trái tim của mình nữa. Chị yêu Mặc Trì, anh ấy cũng yêu chị. Thế là đủ để chị ở lại rồi”.
Đột nhiên, Tịnh Nhiên nước mắt lã chã xông vào giường Mặc Trì, vừa khóc vừa gào: “Anh ơi, anh nghe thấy chưa? Chị dâu nói là chị yêu anh, không bao giờ rời xa anh nữa!”
Tư Tồn mỉm cười dìu cô em chồng đứng dậy, tiễn cô ra cửa với một nụ cười. Cô cười rực rỡ như vậy, khiến tất cả những ai biết chuyện của cô đều tin chắc, Mặc Trì sẽ tỉnh lại trong tiếng mời gọi của cô, rồi hai người sẽ lại được hạnh phúc bên nhau.
Ngày thứ mười, cô kế toán Tiểu Điền gửi tới một hộp sắt lớn. Tiểu Điền nói: “Thứ này được tìm thấy trong phòng nghỉ của Mặc tổng khi xử lí hiện trường hỏa hoạn. Cũng may là làm bằng sắt nên không hề hấn gì”.
Tư Tồn hoài nghi mở hộp sắt ra, bên trong hộp chất kín phong thư, nhiều hơn rất nhiều lần so với số thư của cô.
Vô số lá thư, dày có, mỏng có, có lá đựng trong giấy da bò, có lá đựng trong phong thư hàng không màu trắng. Phong thư làm bằng giấy da bò bên trên không có lấy một chữ, nhưng phong thư hàng không có ghi địa chỉ của Lý Thiệu Đường ở New York. Thư đã được gửi đi, nhưng bị trả lại. Bên trên có con dâ\'u bằng tiếng Anh: Không có người nhận. Năm đó, Tư Tồn vừa đến New York không được bao lâu thì đã chuyển tới Los Angeles. Người đưa thư không tìm thấy cô, liền đem trả lại toàn bộ thư từ.
Nước mắt cô lăn dài trên má. Mặc Trì chưa từng nói anh đã viết nhiều thư cho cô đến thế. Những lá thư đặt trong phong thư da bò, được anh viết sau ngày tới Thẩm Quyến, anh biết thư sẽ không đến được tay người cần nhận, nên đã từ bỏ việc gửi thư đi, chỉ coi đó như cách


Old school Swatch Watches