
Tác giả: Vương Thiển
Ngày cập nhật: 03:00 22/12/2015
Lượt xem: 1342172
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/2172 lượt.
quay sang nói với Tiểu Điền: “Đọc đi!”
Tiểu Điền cầm cuốn sổ nhỏ rồi đọc lần lượt từng dãy số.
Công xưởng và thiết bị cháy hoàn toàn nên tổn hại trực tiếp là ba mươi vạn tệ. Tất cả mọi sản phẩm đang sản xuất đều bị cháy. Tổn thất nguyên vật liệu cộng thêm phí bồi thường là hai trăm tám mươi bảy vạn tệ. Nền đất của công xưởng trị giá mười vạn tệ nhưng bị thiêu cháy như hiện tại, không ai hỏi mua, cũng coi như không có giá trị gì nữa.
Mặc Trì nhắm chặt mắt, thân hình mỏng manh như trang giấy của anh bị tấm chăn nhỏ bé ôm trọn. Anh bình tĩnh lắng nghe những con số đó, sau đó anh hỏi tiếp: “Lương của công nhân thì sao?”
Tiểu Điền lại bắt đầu khóc: “Tổng cộng nợ lương của ba mươi chín người, tính ra là hai vạn sáu ngàn tệ. Mặc tổng, mọi người đều nói là không cần lương nữa”. Cô không nói về bản thân mình. Hôm đó vì bảo vệ công khoản nên cô bị kẹt trong Phòng Tài vụ. Mặc tổng và Tư Tồn không màng nguy hiểm đã xông vào kéo cô ra, cứu mạng cô nhưng sô\' tiền đó đã biến thành tro bụi trong biển lửa.
“Tài khoản cá nhân của tôi...”, Mặc Trì tiếp tục hỏi.
“Vẫn còn năm vạn sáu ngàn ba trăm chín mươi lăm tệ. Ngoài ra anh đặt cọc năm ngàn tệ tiền mua nhà ở hoa viên Lam Hồng. Em đã đến nói chuyện với họ và trình bày tình hình của anh. Họ đồng ý hoàn lại ba ngàn tệ”. Tiểu Điền thật sự là một nhân viên tốt, tận tâm tận lực.
“Dùng tiền của tôi... phát cho công nhân... Số tiền còn lại coi như là phí giải thể”. Mặc Trì dặn dò từng chữ: “Cuối cùng, hãy giữ lại cho tôi một ngàn tệ”.
“Không, Mặc tổng, mọi người không cần tiền, cũng không muốn giải thể, mọi người sẽ theo anh...” Mấy ngày nay, công nhân của Tư Chi Thanh đều âm thầm tới bệnh viện để nghe ngóng tình hình bệnh tật của Mặc Trì và tập trung ở gần công xưởng, bàn luận tương ìai của Tư Chi Thanh. Ong chủ của họ chẳng hề quan tâm tới tài sản cá nhân mà chỉ một iòng lo lắng cho sự an toàn của công nhân. Hôm đó, anh đứng ở hiện trường, hét đi hét lại: “Tất cả hãy rời khỏi chỗ này, không ai được phép ở lại”. Họ đi đâu mà tìm được một ông chủ như vậy? Họ muốn làm cho anh đến hết đời này!
Mặc Trì lại bắt đầu hô hấp khó khăn nhưng anh đanh mặt ỉại, cố ra vẻ nghiêm khắc nói: “Tiểu Điền, cô không nghe lời tôi sao?”
“Không phải, ông chủ, anh phải giữ lại số tiền này mà dưỡng bệnh...” Tiểu Điền giận bản thân muốn chết đi được. Nếu không phải vì cô thì ông chủ sẽ không bị thương nặng đến thế, tất cả đều sẽ có cách giải quyết.
“Nghe lời tôi... phát lương... rồi giải thể”, Mặc Trì nói ngắt quãng.
Tư Tồn gọi y tá tới chăm sóc Mặc Trì, sau đó cô vội vã kéo Tiểu Điền ra cổng bệnh viện, gọi taxi đến và dặn taxi đưa Tiểu Điền về nhà an toàn.
Khi cô trở về phòng bệnh, Mặc Trì đang thẫn thờ nhìn lên trần nhà, sau đó anh nói với cồ: “Công ty đã thành thế này rồi, em thấy có còn hi vọng gì không?”
“Có!”, Tư Tồn nói lớn: “Về chuyện tiền bồi thường, em sẽ gọi điện cho Cruise bảo anh ta dồn tiền. Chúng ta cứ qua được cửa này trước đã. Đợi anh khỏe lại, chúng mình sẽ xây dựng công ty mới”.
“Không được!” Mặc Trì bực tới mức đỏ tím cả mặt, sau đó anh ỉại ho không ngớt: “Anh không thể... khụ khụ... dùng tiền của em được”.
“Đến nước này rồi anh còn phân biệt tiền của anh hay của em sao?” Nước mắt lăn dài trên má Tư Tồn, hai tay cô đỡ Mặc Trì nằm xuống. Anh gầy đến mức lúc đỡ anh nằm xuống giường, xương ở lưng anh khẽ chạm vào tay cô khiến cô khẽ kêu lên.
Mặc Trì nhắm chặt mắt, hít một hơi dài rồi khẽ gọi tên cô: “Tư Tồn”.
“Dạ”. Tư Tồn dịu dàng đáp lại, sau đó cô trìu mến nhìn vào mắt anh.
“Em hãy nói thật cho anh biết, lần này có phải anh không thể hồi phục lại không?”
“Làm gì có chuyện đói”, Tư Tồn trả lời dứt khoát: “Bác sĩ nói anh đang hồi phục rất nhanh, ngày nào cũng có tiến bộ”. Bác sĩ còn nói với cô, dù là như vậy thì tình hình tổn thương ở phổi của anh cũng rất khó cứu vãn, bất cứ lúc nào anh cũng có thể đứng trước nguy cơ mất mạng.
Mặc Trì không nói gì. Cơ thể mình tự mình cảm nhận được nên anh là người rõ hơn ai hết. Mỗi ngày, ngực của anh như có một khôi đá lớn đè nặng. Mỗi lần anh hít thở, phổi lại cảm thấy đau đớn như bị dao cắt. Có lúc anh cảm thấy mình nghẹt thở, cả người như rơi vào một vực sâu không đáy. “Nếu như anh...”, Mặc Trì nói: “Dùng một ngàn tệ đó thuê hai người để rải tro... của anh... xuống biển...”
“Anh đang nói linh tinh cái gì thế?”, nước mắt Tư Tồn tuôn ra giàn giụa.
“Anh muốn nói... nếu như...”, giọng nói của anh yếu ớt không thành tiếng.
“Không có nếu như gì hết. Em ở bên cạnh anh từng đấy ngày chỉ để anh khỏe lại, chứ không phải vì cái nếu như chết tiệt nào hết”. Lần đầu tiên Tư Tồn nói bậy, thế mà lại nói Tất lưu loát.
Mặc Trì thấy thế tự biết tốt nhất là mình nên im lặng.
“Anh không được bỏ lại em một mình. Em đợi anh đã sáu năm rồi nên không thể rời xa anh... Bất kể là vì nguyên nhân gì thì em cũng không thể rời xa anh...”, Tư Tồn cảm thây ấm ức liền bật khóc nức nở.
Mặc Trì không lau nước mắt cho cô. Mấy ngày nay ngoài vấn đề công xưởng thì vấn đề còn lại khiến anh phải suy nghĩ chính l