
Tác giả: Vương Thiển
Ngày cập nhật: 03:00 22/12/2015
Lượt xem: 1342200
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/2200 lượt.
hỏi nhân viên nhà ga thì nhận được thông tin tàu đến trễ một chút.
Không còn cách nào khác, Tư Tồn chỉ có thể vừa đói vừa khát cô" gắng chô"ng chọi với cái lạnh chò được lên tàu. Dựa lưng vào bức tường lạnh như băng, Tư Tồn thấy thần trí mình trở nên mụ mị, đầu óc chao đảo nhưng cố’ cắn chặt răng, không để mình ngất đi.
Chỉ mất hơn một tiếng đồng hồ từ thị trấn về đến thành phố nhưng Tư Tồn đã phải đợi đến một ngày rưỡi trong cái lạnh và cái đói. Xe lửa vào đến thành phố” đã là đầu buổi chiều. Tư Tồn vừa bước xuống sân ga đã bị chói mắt bởi luồng ánh nắng đột ngột rọi đến. Cô chợt nhận ra, mình có mấy khi đi ra ngoài đâu, biết làm thế nào tìm đường về nhà họ Mặc. Một cảm giác lo lắng và cực kì bất an cuộn lên trong lòng Tư Tồn, cùng lúc một cơn hoa mày chóng mặt ập tới khiến cô ngã gục luôn xuống đất. Trước khi chìm vào vùng tối tăm của vô thức, Tư Tồn thấy rất nhiều ngưòi vây lấy mình, miệng lẩm bẩm những chữ gì như: “Chính phủ đại viện... nhà họ Mặc”. Thế rồi cô hoàn toàn không biết gì nữa.
Trong giấc mơ, Tư Tồn thấy mình đi lạc vào ưiột bãi tha ma giữa bốn hề trời tốì đen như mực, gió lạnh rít lên từng hồi. Cô vừa mệt vừa đói, lảo đảo đi về phía trước, bỗng cảm giác lớp đất dưới chân mềm mềm, khi cúi đầu xuống thì cô nhận ra mình đã tụt xucmg một nấm mộ. Tư Tồn sợ đến nỗi hồn bay phách lạc, cố sống cố chết rút chân ra nhưng lại bị một đôi bàn tay lạnh ngắt từ nấm mộ lôi mạnh xuống. Thế rồi sức kháng cự đuôi dần, cô thấy cả người chìm dần, chìm dần xuống lớp đất ẩm, đầu tiên là hai bàn chân, đến đùi, rồi lên đến ngực. Tư Tồn không thở được, hai tay cố hết sức vùng vẫy, hi vọng nắm được vật gì đó, nhưng thứ mà cô chạm vào đều chỉ là những ngôi mộ lạnh ngắt. Tư Tồn vô cùng hoảng sợ, hét lên thất thanh.
Bỗng tiếng Mặc Trì đang gọi tên cô từ đâu mơ hồ vẳng tới, cô cảm nhận được cả bàn tay anh đang dụng sức lay mạnh vai cô, nỗi sợ hãi vì thế cũng vơi bớt. Cô rất muôn ôm chặt lấy anh nhưng cơ thể không sao cử động được.
“Tư Tồn! Đừng sợ!” Mặc Trì đang nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn của Tư Tồn, vuốt nhẹ khuôn mặt cô, rồi ôm chặt cô vào lòng. Chiều qua, Tư Tồn được một nhân viên cảnk sát ở ga đưa về. Lúc về đến nhà, trông cô thảm hại đến mức không thể nhận ra, lại trong trạng thái hôn mê bâ\'t tỉnh. Mặc Trì mời bác sĩ của gia đình tới xem bệnh cho Tư Tồn thì được biết cô thành ra như vậy do vừa phải chịu lạnh, chịu đói, mệt, lại thêm nỗi hoảng sợ cực độ. Sau đó, ông tiêm cho Tư Tồn một liều thuốc an thần, truyền thêm một chai đường và dặn dò Mặc Trì để cô ngủ một giấc, như vậy sẽ nhanh chóng ổn định trở lại. Sợ Tư Tồn tỉnh dậy sẽ sợ hãi vì không có ai bên cạnh, Mặc Trì đã ở bên chăm sóc cô cả đêm. Trời vừa sáng, quả nhiên một cơn ác mộng ập tới làm Tư Tồn giật mình tỉnh giấc.
Trong cơn mê hoảng ấy, Tư Tồn cảm nhận thấy bàn tay của mình được một bàn tay cứng cáp mà ấm áp nắm lấy. Như chết đuối vớ được cọc, cô ra sức giữ chặt bàn tay đó.
Mặc Trì thậm chí suýt nữa thì bị Tư Tồn kéo từ trên xe lăn xuống bởi cô nắm tay anh quá chặt. Song anh không dám buông tay, chỉ di chuyển từ xe lăn đến bên giường, ôm chặt cô vào lòng. Hơi ấm dần trở lại với cơ thể Tư Tồn, cảm giác quặn thắt, sợ hãi cũng dần tiêu tan. Cô thấy mình từ từ thoát ra khỏi ngôi mộ lạnh lẽo và đáng sợ, trên đầu cảm nhận rõ một luồng hơi ấm áp đang truyền xuống, một người vỗ nhè nhẹ vào lưng cô, thì thầm: “Tư Tồn, đừng sợ, có anh ở đây rồi!”.
Thanh âm ấy phả hơi ấm gần ngay bên tai mang lại cho Tư Tồn cảm giác an tâm tuyệt đối. Một lúc cô mới dám mở mắt nhìn ra xung quanh. Đập vào mắt cô là chiếc áo len trắng, bên trong lộ ra cổ áo sơ mi màu xanh dương, và rồi cô thấy ánh mắt lo lắng và quan tâm của Mặc Trì đang nhìn mình rất chăm chú.
“Mặc Trì!” Cô cất tiếng gọi tên anh, nước mắt đã vòng quanh, từng giọt lã chã rơi xuống.
“Về đến nhà rồi, không sao đâu, em đừng sợ, đã có anh ở đây!” Mặc Trì ôm Tư Tồn chặt hơn, không ngừng cất lời an ủi. Nghe giọng nói khàn khàn của anh, Tư Tồn biết cả đêm hôm qua anh không rời khỏi mình một bước, liền gục xuống bờ vai anh khóc mãi không ngừng.
Tư Tồn trước nay vốn là một cô gái bướng bỉnh, gặp chuyện buồn đến phát khóc cũng mím chặt môi kìm lại, nét mạnh mẽ, kiên cường toát ra đằng sau vẻ yếu đuối, nhút nhát bên ngoài khiến người ta không thể không động lòng. Có điều, Mặc Trì c.hưa bao giờ thấy cô khóc trong tuyệt vọng và đau khổ như vậy. Lại nhớ đến tình trạng của Tư Tồn ngày hôm qua lúc được cảnh sát đưa về, anh cảm thấy vô cùng lo lắng, tự hỏi không biết đã có chuyện gì xảy ra với cô.
“Mặc Trì, nghĩa địa rất tối, gió thổi rất mạnh, những bàn tay từ dưới mồ túm chặt lấy em” Tư Tồn run rẩy nói, lời lẽ không mấy mạch lạc.
Mặc Trì cho rằng, Tư Tồn chẳng qua chỉ là bị một cơn ác mộng làm cho sợ hãi, nên nhẹ nhàng dỗ dành: “Chỉ là giấc mơ thôi, bây giờ không sao rồi, em đã về đến nhà, nhìn mà xem!”
Tư Tồn nhìn khắp căn phòng, nhận ra những nét quen thuộc: tường sơn trắng, tủ sách lớn kê trong góc phòng, chiếc giường lớn vô cùng rộng rãi. Đây đúng là phòng của Mặc Trì rồi, nhưng cô vẫn khô