Insane

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Câu Chuyện Ngày Xuân

Câu Chuyện Ngày Xuân

Tác giả: Vương Thiển

Ngày cập nhật: 03:00 22/12/2015

Lượt xem: 1342199

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/2199 lượt.

ng ngừng lắc đầu nói: “Không phải mơ đâu, là em đã chạy từ nhà đến trạm xe lửa. Có một nghĩa địa rất tối trên đường từ thôn tới thị trấn”.
“Sao em phải chạy? Chạy đến nghĩa địa làm gì? Sao lại để mình ngất xỉu ở ga xe lửa nữa chứ?” Hàng ngàn câu hỏi xoay mòng mòng trong đầu Mặc Trì, rõ ràng Tư Tồn về nhà thăm ba mẹ, rốt cuộc vì sao lại thành ra thế này?
Nghĩ đến việc ba mẹ “bán” mình lấy tiền xây một ngôi nhà mới, Tư Tồn vừa tủi hổ vừa nhục nhã, trong lòng trào lên một nỗi bi thương cùng cực. Cô nghẹn ngào nói: “Em không đi học đại học đâu, em ở nhà, ngày ngày chăm nom anh”.
Đây là những lời quái quỷ gì vậy? Cặp chân mày nhíu chặt lại, Mặc Trì nhìn chằm chằm vào cô gặng hỏi: “Nói cho anh biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Tư Tồn lúc này đã khóc đến sưng đỏ cả mắt, thút thít nói: “Ba mẹ em lấy một ngàn năm trăm đồng của nhà anh để xây nhà mới và cho anh trai em cưới vợ hết rồi”.
“Có chuyện như vậy sao?”, đôi chân mày của Mặc Trì càng cau chặt hơn. Còn nhớ, lúc đầu mẹ nói sẽ tìm cho anh một cô vợ ở quê, là một người sẽ toàn tâm toàn ý chăm sóc chô anh. Lúc đó, anh đã kiên quyết phản đối bởi nghĩ rằng, không có tình cảm sao có thể kết hôn được? Hơn nữa, kết hôn rồi chẳng phải là kết án đẩy con gái nhà người ta vào hỏa ngục sao?
Thuyết phục không lại được mẹ, càng thêm bất mãn với bản thân, Mặc Trì đã cãi nhau với mẹ một trận rất to, thậm chí tuyệt thực đến nỗi ốm nặng, nhưng cuối cùng vẫn hoàn toàn chịu thua lí lẽ và quyết tâm của Trần Ái Hoa. Bà cố chấp tin tưởng rằng, kết hôn rồi cơ thể và tâm tính Mặc Trì sẽ ngày càng tốt lên, không những thế còn có thêm một người tri kỉ để trút bầu tâm sự.
Trước khi Tư Tồn bước vào nhà họ Mặc một ngày, Trần Ái Hoa vẫn phải vất vả kiên trì khuyên nhủ anh, nhưng từ đầu chí cuối chưa hề một lần thấy bà nhắc nhủ đến chuyện tiền nong. Bây giờ phát giác mẹ đã dùng tiền để mua con gái người ta về tổ chức hôn sự cho mình, trái tim anh giá băng và thương tổn. Mẹ anh - một người mà anh vô cùng kính yêu lại nhẫn tâm bỏ một ngàn năm trăm đồng để mua tuổi thanh xuân và tương lai của một cô gái. Mẹ anh - một cán bộ Nhà nước, lại là cán bộ cấp cao, một người cả đời tiết kiệm, luôn làm theo lẽ công đã từ lúc nào vì anh mà làm những chuyện công tư bất phân minh thế này? Mặc Trì hít sâu một hơi, đem mọi khổ sở nén chặt xuốhg đáy lòng. Giờ không phải là lúc để cảm khái, càng không thể tranh biện chuyện phải trái. Điều anh cần làm ngay lúc này chính là phải xoa dịu nỗi tổn thương mà Tư Tồn đang phải gánh chịu. Không chỉ vì bản thân cô hoàn toàn vô\' tội, mà còn vì trải những ngày tháng qua, sau tất thảy mọi sự, cô đã trở thành người quan trọng nhất trong trái tim anh mất rồi.
Anh nhẹ nhàng lau khô nước mắt cho Tư Tồn: “Xây được nhà là chuyện vui, hơn nữa có liên quan gì tới việc em vào học đại học đâu?”.
“Đó đều là tiền của nhà anh. Em còn mặt mũi nào đi học đại học nữa, em muốn ở nhà chăm sóc anh cả đời”.
Sau khi nghe Tư Tồn kể lại mọi chuyện một lượt, Mặc Trì lặng nghĩ, cô bé Tư Tồn này vốn nhút nhát như một chú mèo, động chút cũng thấy sợ hãi rồi, ấy vậy mà đêm hôm dám tự mình đi qua nghĩa địa, xem ra anh phải nghĩ lại về cô rồi. Sợ rằng sau này Tư Tồn sẽ còn tiếp tục hành động bồng bột, Mặc Trì liền căn dặn: “Từ nay về sau, bất kể chuyện gì xảy ra, em cũng không được vì xúc động nhất thời mà tự ý hành động như vậy. Có gì hãy cùng anh bàn bạc, nhất định sẽ tìm ra cách giải quyết”.
“Chuyện này còn có cách giải quyết nào chứ? Gia đình em rõ ràng mắc nợ gia đình anh”.
Mặc Trì vội nói: “Em nghe này, Tư Tồn, mặc kệ gia đình em đã nhận bao nhiêu tiền, nhưng em hoàn toàn chẳng nợ nần gì anh cả. Em đã thi đỗ thì cứ yên tâm đi học thôi. Em muốn ỗ lại gia đình này, anh mong còn không được ấy chứ. Hoặc giả, nếu em không muốn, anh cũng không có quyền ép buộc em”. Thốt ra câu nói ấy, trong lòng Mặc Trì quặn thắt từng cơn đau đớn. Bất luận thế nào, anh cũng không nỡ để Tư Tồn ra đi. Nhưng, việc cô đến đây đã không phải do chọn lựa của bản thân thì ít ra anh cũng muốn để cô tự quyết định vận mệnh của mình sau này.
Tư Tồn ra sức lắc đầu: “Em làm sao quay về được, ba mẹ đã tiêu hết một ngàn năm trăm đồng ấy rồi. Họ không trả nổi đâu”.
Đối diện với sự bướng bỉnh ngốc nghếch của Tư Tồn, Mặc Trì có chút tức giận, nói: “Thứ anh cho em là quyền được lựa chọn chứ không phải là tiền, bất kể em đi hay ở đều khổng liên quan gì đến tiền bạc hết”.
“Nhưng em cũng không thể đi được, em phải ở lại chăm sóc anh. Đó là nhiệm vụ của em”. Nếu không phải là vấn đề tiền bạc thì Tư Tồn vẫn nhớ đây là nhiệm vụ mà cô đã hứa với thư kí Lưu và quyết tâm giữ lời.
“Nghe rõ đây, Tư Tồn”, Mặc Trì chậm rãi nói từng chữ một: “Em ở lại nhà họ Mặc không phải vì một ngàn năm trăm đồng kia, càng không phải vì cái nhiệm vụ quái quỷ đó. Em ở lại vì em thích anh, hoặc em ra đi vì không thích anh. Đơn giản chỉ vậy thôi. Em đã hiểu chưa?”
“Thích” ư? Cái từ kì diệu ấy khiến Tư Tồn nóng bừng cả mặt, đầu nóng như phát sốt, nhưng ma xui quỷ khiến, thế nào cô lại thốt ra câu: “Nhưng gia đình em thậ