XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Câu Được Con Rùa Vàng

Câu Được Con Rùa Vàng

Tác giả: Không Hữu Cố Sự

Ngày cập nhật: 03:00 22/12/2015

Lượt xem: 1341141

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1141 lượt.

hủ tịch Ngô quả là có giống tốt, Bầu Trời đã đẹp trai lắm rồi, ấy vậy mà Lâm Diệu còn trội hơn hẳn, đáng tiếc tại sao anh lại là con nhà giàu có nhỉ? Đã vậy còn là con riêng nữa chứ? Một người có xuất thân như vậy đâu có thể trở thành đối tượng ra tay của một dân thường như tôi?
Tôi chán ngán lại gần rồi ngồi xuống cái ghế bên cạnh anh ta, đón lấy hình vẽ trên tay anh ta, liếc mắt nhìn, máu nóng bốc lên đỉnh đầu. Ngay cả kẻ ngốc cũng hiểu hình vẽ này là cái gì, ấy thế mà anh ta nói không hiểu, tôi không nhịn được liền hỏi:
- Anh không hiểu chỗ nào?
- Ở đây không viết rõ, không biết là bao nhiêu độ? - Lâm Diệu chỉ vào bức hình, nhíu mày, nghiêm túc nói.
- Ừm, ý của anh là, tôi có thần giao cách cảm với hình vẽ này hay là tôi là cha đẻ của nó hả? - Tôi hỏi, mặt chẳng chút biểu cảm.
- Chẳng phải chị đã nhìn quen rồi sao? - Lâm Diệu cười.
- Thôi được rồi, cái đơn hàng này chuyển tới lúc nào vậy?
- Lúc chiều.
- Anh không biết gọi điện hỏi tôi à?
- Tôi gọi rồi, nhưng không ai nghe máy! - Lâm Diệu trừng mắt, cao giọng như thể bị trách oan vậy.
Tôi trừng mắt nhìn thẳng vào mắt anh ta, muốn tìm ra bằng chứng nói dối của anh ta, nhưng anh ta khá lỳ, mặt chẳng hề biến sắc. Tôi ngao ngán nhún vai. Nhưng cho dù anh không nói dối đi nữa thì nhất định cứ phải biết ngay bây giờ ư? Mục đích sống của người giàu chỉ là đùa cợt với người nghèo thôi sao?
- Tôi cũng không hiểu, ngày mai gọi điện hỏi đi!
Tốt nhất không nên so đo vói gã con riêng ấy.
- Ok, vậy chúng ta đi ăn cơm đi! - Lâm Diệu hình như khá nhiệt tình trong chuyện này.
- Tôi không đi xe đâu!
- Thì đi bộ!
Lâm Diệu thu dọn bàn làm việc, kiểm tra nguồn điện ở từng chỗ ngồi rồi tắt hết những công tắc điện mà các đồng nghiệp quên không tắt, đổi giấy trong máy fax, chuyển điện thoại đến phòng trực ban. Thật hiếm có một người đàn ông nào cẩn thận và tỉ mỉ như vậy!
Anh ta không đi lấy xe thật mà vừa đi vừa hỏi tôi muốn ăn gì. Tôi nói ăn gì cũng được, anh có mặt dày mời tôi đi ăn mỳ tôi cũng chấp nhận.
Lâm Diệu cười ha ha, hỏi tôi:
- Ông Trần trông thế nào?
- Cũng được!
- Lọt vào mắt chị rồi à? - Lâm Diệu đột nhiên tóm lấy cánh tay tôi.
- Anh tưởng là tôi khát đàn ông lắm hả? - Tôi nổi đóa, hất tay anh ta ra rồi gõ một cái vào đầu anh ta.
- Sao lúc nào chị cũng đánh người khác thế hả? - Lâm Diệu mỉm cười, miệng oán thán. - Chị có thể dịu dàng một chút được không hả? Có cô gái nào giống như chị không?
- Tôi dịu dàng nhưng phải xem đối tượng là ai! - Tôi cố kéo dài giọng, đánh mắt sang phía Lâm Diệu, anh ta ngoảnh mặt đi, trực giác của phụ nữ cho tôi biết anh ta có vẻ không vui.
Ý, bác kia đang làm gì vậy? Cứ ra sức nháy mắt ra hiệu cho tôi, miệng hình như đang nói hai từ "điện thoại". Tôi giật mình sờ đến túi của mình, sững người không thấy điện thoại của mình đâu. Nhìn theo hướng chỉ của bác gái nọ, tôi thấy một thanh niên đang sải bước bỏ đi.
Tôi vội vàng chạy đến tóm lấy vai người đó, hét lên:
- Bỏ ra đây mau!
- Cái gì? - Hắn ta giả bộ không biết có chuyện gì. Ngay lập tức có một thanh niên tiến lại gần, ánh mắt hung hãn nhìn tôi.
- Điện thoại của tôi!
Mãi đến khi tôi nói đến hai từ "điện thoại", Lâm Diệu mới hiểu chuyện gì đang xảy ra. Anh ta nhanh tay tóm lấy vai người thanh niên kia, lạnh lùng nói:
- Mang ra đây!
- Muốn đánh nhau phải không? - Gã thanh niên nọ lộ rõ chân tướng, hung hãn nhìn hai chúng tôi, ra sức giằng vai ra khỏi tay chúng tôi.
Thằng ranh, muốn hù dọa phải không, bà mày còn lâu mới sợ nhé! Dám lấy trộm điện thoại của tao à, đã vậy tao sẽ xẻ thịt mày! Tôi đưa mắt nhìn quanh, một đám đông hiếu kỳ đã vây đến, gã thanh niên đứng bên cạnh, ánh mắt chẳng chút thiện chí kia chắc chắn là đồng bọn của tên móc túi này. Hai thằng thanh niên gầy trơ xương lại học đòi đi làm kẻ trộm sao?
- Đánh nhau? Anh không phải là đối thủ của chúng tôi đâu! - Tôi đoán Lâm Diệu có thể đánh cho hai gã này bò lết trên đường.
Tên trộm thấy tình hình không có lợi liền nhìn sang gã đồng bọn, hắn ta ra sức bĩu môi ra hiệu cho đồng bọn. Tôi than thầm trong bụng, tưởng rằng bọn chúng định ra tay thật, vội vàng nhìn sang Lâm Diệu, Lâm Diệu cũng đang nhìn tôi. Lần này thì khó tránh khỏi họa rồi!
Đúng vào lúc chúng tôi mất cảnh giác, tên trộm đột nhiên vùng ra khỏi tay tôi, chạy như bay trốn mất.
Ôi trời đất ơi, tôi cuống cuồng đuổi theo. Lâm Diệu cũng phản xạ rất nhanh, tôi còn chưa phản ứng kịp thì anh ta đã hành động rồi, chỉ vài bước đã tóm được tên trộm. Lúc này tên trộm như chó cùng dứt giậu, vung nắm đấm về phía Lâm Diệu. Chết rồi, Lâm Diệu quả này ăn đấm là chắc rồi. Tôi vung tay định chặn tên trộm kia lại nhưng không kịp. Cũng may là Lâm Diệu né sang một bên, tránh được cú đấm ấy.
Nhìn thấy hắn ta dám đối phó với "anh mỳ" của tôi, tôi vô cùng phẫn nộ! Lúc hắn còn đang giằng co với Lâm Diệu, tôi đã vung tay tát bốp vào mặt hắn rồi gào lên:
- Tao bảo mày mang ra đây cơ mà!
Cái tát ấy không chỉ làm tên trộm ngây ra mà ngay cả Lâm Diệu cũng thừ người nhìn tôi.<