
Vợ Phúc Hắc Của Đế Vương Hắc Đạo
Tác giả: Ngũ Nguyệt Thất Nhật
Ngày cập nhật: 04:15 22/12/2015
Lượt xem: 1342171
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/2171 lượt.
ng sai, trước tiên phải biết nhẫn nại…
Cho nên cậu nhẫn! Cậu nhẫn! Cậu nhẫn nhẫn nhẫn!
Thời gian chậm rãi trôi qua, một tiếng… hai tiếng… ba tiếng…
Mặc Thiên Tân mắt to nhìn chằm chằm cánh cổng bằng sắt kia, ánh mắt chăm chú, nhưng vẫn không thấy bóng người xuất hiện, đột nhiên…
“Nhóc là ai?”
Từ phía sau truyền đến thanh âm lạnh như băng, Mặc Thiên Tân sợ hãi lập tức dựng lên, xoay người nhìn thấy một người đàn ông cao lớn mặc bộ âu phục màu đen.
Người này cao hơn… hai thước?
Cậu dùng lực ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt anh ta, hùng hổ nói: “Chú hỏi cháu sao? Cháu còn muốn hỏi chú đấy? Chú là ai? Vì sao muốn làm cháu sợ? Nếu như hù chết cháu, chú có thể tìm được ai khả ái như cháu trả lại cho mẹ cháu sao?”
Người đàn ông mày hơi túc khởi, nhìn khuôn mặt cậu đang đeo kính đen.
Bắt đầu từ ngày hôm qua, có người báo lại có một tiểu quỷ khả nghi trước cổng, anh theo dõi suốt một ngày một đêm cũng không phát hiện ra thằng nhóc này có hành động gì khác thường, với lại khi trời tối, nó liền bỏ đi nhưng không ngờ ngày hôm nay lại tới nữa.
Thằng nhóc này có mục đích gì?
“Tiểu quỷ, ta cảnh cáo nhóc, nơi này không phải chỗ nhóc muốn làm loạn là được, không muốn chết thì mau cút đi!” Anh ta đe dọa.
“Chú làm cháu sợ?” Mặc Thiên Tân tiếp cận từng bước, kiêu ngạo nói: “Bổn thiếu gia từ bé bị dọa đã quen mới không sợ chú! Hơn nữa chú dựa vào cái gì mà muốn cháu bỏ đi? Chẳng lẽ con đường này là do chú mở? Nếu đúng như vậy cháu cho chú tiền là được, còn nếu không phải chú mau tránh ra, ít ở đây gây trở ngại bổn thiếu gia cùng mỹ nữ môi trường luyến ái.”
Mỹ nữ môi trường?
Mỗ nam mặt đầy hắc tuyến!
Thân phận bại lộ, thằng nhóc này là…
Hiện giờ anh biết dùng cách nói bình thường căn bản không thể nào thuyết phục được tiểu quỷ ăn nói bậy bạ này, cho nên lúc này chỉ có thể dùng thủ đoạn đặc biệt.
Anh đột nhiên vươn tay, nắm lấy cặp sách phía sau Mặc Thiên Tân dễ dàng nhấc bổng cậu lên.
Hai chân Mặc Thiên Tân nháy mắt rời mặt đất.
Kinh ngạc há hốc mồm! ⊙﹏⊙~
Đồ háo sắc đáng ghét!
Cậu hờn dỗi từ mặt đất đứng lên, phủi bụi đất trên người sau đó lại dùng sức ngẩng đầu nhìn bộ mặt căng như bài tú lơ khơ.
“A, đúng rồi!” Cậu thông minh lập tức nói sang chuyện khác, nói: “Chú nhất định biết Mặc Tử Hàn chứ? Chính là đại ca hắc đạo vừa mới ra tù đó.”
Đaị ca?
Người đàn ông kinh ngạc nhìn cậu.
Khóe miệng Mặc Thiên Tân hơi tà cười. Quả nhiên là biết! Bingo~
“Cháu có một vật quan trọng, phiền chú giúp cháu chuyển lại cho chú ấy được không ? Cậu lấy trong cặp ra một phong bì giống như lần trước, tự mình nhét vào tay anh ta, sau đó vỗ vào tay anh tươi cười thân thiết, nói: “Chú, mặc dù chú lớn quá mức bình thường, còn cao hơn cả mặt biển nhưng chú là một người tốt, thật rất cảm ơn chú! Kim sinh kim thế, đời đời kiếp kiếp, mãi mãi cháu không quên đại ân đại đức của chú, cho dù cháu chết cũng sẽ làm quỷ quấn lấy chân chú, nếu may mắn cháu trở thành thiên thần, mỗi ngày cháu nhất định sẽ cầu nguyện cho chú, cầu nguyện chú khi ra ngoài bị xe đè chết, uống nước bị sặc chết, ngay cả khi đại tiện cũng bị nghẹn chết,…Được rồi, mặc dù không muốn, nhưng vẫn phải chia tay, cháu đi trước, bye bye…”
Phiên bản “Mặc Thiên Tân”
Khách sạn Rich.
Phòng VIP.
Một người đàn ông cao hơn hai thước hoa lệ đi vào trong phòng, đứng trước sô pha ở phòng khách, rất cung kính với Mặc Tử Hàn đang ngồi trên đó, khom lưng chín mươi độ.
“Đại ca”
“Hơn nữa cái gì?”
Kim Hâm vẫn chưa trả lời, mà lấy trong túi ra một cái thẻ học sinh, hai tay trình lên.
Mặc Tử Hàn nghi ngờ nhíu mày, cầm lấy cái thẻ ghi học sinh tiểu học năm nhất, ánh mắt lạnh như băng nhìn phía trên tấm ảnh chụp, hai mắt bỗng trừng lớn, lộ ra biểu tình kinh ngạc.
Khuôn mặt thằng nhóc này tuy rằng tròn tròn mập mạp, vẫn còn vẻ trẻ con nhưng đặc biệt cùng với ngũ quan của anh giống nhau như đúc, quả thực chính là phiên bản nhỏ của anh. Mà bên cạnh bức ảnh có ghi rõ ràng họ và tên: Mặc Thiên Tân.
Mặc?
Nó cũng họ Mặc?
“Đứa nhỏ này…” Anh thì thào tự nói.
Chẳng lẽ là con anh?
Thế nhưng từ trước đến nay đối với phương diện đàn bà luôn đặc biệt cẩn thận, cho tới giờ chưa hề có lưu lại mầm mống bên ngoài… một đêm vội vàng kia
“Thư đâu?” Anh đột nhiên hỏi.
“Ở đây” Kim Hâm lập tức lấy thư ra.
Mặc Tử Hàn vội vã cầm lấy, mở chiếc phong bì ra.
Lần này bên trong thư không hề có một trò bịp nào, đơn thuần là một tờ giấy trắng, mà ở trên chỉ viết một dãy mười sáu số.
Là số điện thoại di động?
Anh nhìn xuyên suốt con số kia, nhíu mày trầm mặc.
“Đại ca” Kim Hâm không nhịn được mạnh dạn hỏi: “Anh còn muốn hỏi gì nữa không?”
Mặc Tử Hàn chợt thu lại tờ giấy, lạnh lùng nói: “Không! Trước còn một chuyện quan trọng phải làm, đúng rồi, cậu nói chuyện này với Hỏa Diễm để cậu ta đi điều tra thằng nhóc tên Mặc Thiên Tân này, lấy DNA của nó kiểm tra, xem có thật là con tôi không!”
“Vâng!