
Tác giả: Ngũ Nguyệt Thất Nhật
Ngày cập nhật: 04:15 22/12/2015
Lượt xem: 1342312
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/2312 lượt.
mà ấn nút nghe, đưa điện thoại di động đặt ở bên tai.
"A lô?"
"Thâm Dạ, là chú!"
Hơi có chút kinh ngạc, nhưng lại bình tĩnh lại.
Hắn cười nói, "Chú Chung, đã lâu không nghe được giọng chú, mấy năm này chú có khỏe không?"
"Vẫn còn đi được, chỉ là cháu mất tích nhiều năm cũng không có liên lạc với chú, thật làm cho ông già này rất đau lòng a!"
"Cháu xin lỗi!".
"Thôi, chuyện này cũng không cần phải nói xin lỗi, chú cũng không trách cháu, đúng rồi, chờ lúc nữa chú sẽ gửi cho cháu một đoạn video, cháu xem xong rồi tới tìm chú, chú ở nhà chờ cháu!"
"Hả? Video gì? Chú Chung, cháu. . . . . "
Mặc Thâm Dạ còn chưa nói xong thì Chung Khuê đã lập tức dập máy, mà tiếp đó liền có một đoạn video được gửi tới.
Hắn đã sớm chuẩn bị tâm lý rồi nên bình tình mà mở video ra.
Hình ảnh lập tức được hiện lên, trên màn hình là Tử Thất Thất bị trói hai tay hai chân, còn bị cột chặt vào trên ghế sa lon, mà máy quay từ từ di động tới sau lưng cô, ở đằng sau ghế, một quả bom hẹn giờ 60\' được buộc chặt với Tử Thất Thất, thời gian đang ngày một ít đi.
Thất Thất bị bắt?
Đúng là kế hoạch của cô ấy vẫn không thể hoàn toàn thuận lợi sao? Con bé ngốc kia, quá mạo hiểm rồi.
"Ghê tởm!" Mặc Thâm Dạ hung hăng mắng, nắm chặt di động xoay người ra cửa, vừa mới mở cửa ra liền thấy Mặc Hình Thiên bình tĩnh nhìn hắn.
"Ba. . . . . . Ba, sao ba lại ở cửa phòng con? Tìm con có việc gì sao ạ?" Hắn hốt hoảng hỏi.
"Vừa rồi con trong phòng nói chuyện ba nghe được, Chung Khuê liên lạc với con? Ông ta nói với con cái gì mà khiến con hốt hoảng như thế?" Mặc Hình Thiên dùng thanh âm êm ái hỏi hắn, nhưng trong đôi mắt cùng lời ông vừa nói đều mang theo khí thế ép hỏi.
". . . . . ." Mặc Thâm Dạ vừa mới xem video kia, cho nên hốt hoảng nhất thời không tìm được lý do qua loa tắc trách, thế nên liền không nói gì.
"Đưa di động cho ba mượn!" Mặc Hình Thiên nói xong chìa tay ra. Vừa rồi ông không có nghe nhầm, trong câu cuối cùng Thâm Dạ nói có hai từ "video", vậy rất có khả năng là phát trên điện thoại.
"Ba, thật ra thì. . . . . ."
"Con không cần nói gì cả, chỉ cần đưa di động cho ba!" Mặc Hình Thiên cực kỳ bình tĩnh nói, nhưng rất rõ ràng là không lấy được di động sẽ không bỏ qua.
Mặc Thâm Dạ nghĩ tới thời gian từng giây từng phút trôi qua, nghĩ tới bom hẹn giờ sau lưng Tử Thất Thất, cuối cùng đành phải đưa điện thoại ra, cũng nói mọi chuyện cho ông biết.
Mặc Hình Thiên nghe xong rồi lại xem video trên di động, nét mặt vẫn bình tĩnh, nhưng trôi đôi mắt có chút biến hóa.
"Kế hoạch phải bắt đầu sớm rồi, ba lập tức liên lạc với người của ba, con theo ba tới Chung gia!"
"Vâng!"
Hai người chạy nhanh xuống lầu, Mặc Hình Thiên lấy điện thoại ra vừa đi vừa gọi.
Ông sẽ không để cho con gái của mình gặp chuyện không may!
Nhất định phải cứu con bé!
※※※
Tập đoàn King
Mặc Tử Hàn ngồi trên ghế xem văn kiện, khi hắn cầm bút lên, đang muốn ký tên thì bút lại hết mực.
"Ai. . . . . ." Hắn chợt thở dài mà cảm thấy tâm thần không yên.
Lời Lãnh Mạc Nhiên, lời Vũ Chi Húc, còn cả lời Tử Thất Thất nói, bọn họ giống như đang âm mưu chuyện gì đó. Những thứ này đối với hắn mà nói cũng không vấn đề gì, nhưng hắn lại lo lắng tới an toàn của Tử Thất Thất, bởi vì hắn có dự cảm cực kỳ không tốt, cảm giác Tử Thất Thất sẽ làm ra chuyện cực kỳ nguy hiểm.
Quả nhiên. . . . . . Hắn cần phải tự hỏi cô ấy mới đúng.
"Tít tít. . . . . . Tít tít. . . . . ."
Di động trên bàn vang lên chuông báo tin nhắn.
Mặc Tử Hàn cầm lên xem, màn hình hiện lên có video dưới tên Chung Khuê.
Hắn nhíu mày mở tin nhắn ra, hình ảnh bên trong giống hệt như cái Mặc Thâm Dạ nhận được. Mà Mặc Tử Hàn thấy bom hẹn giờ cột vào sau lưng Tử Thất Thất thì đứng bật dậy, khiếp sợ mở to mắt. Nhưng sau khi đoạn video kết thúc thì chuông điện thoại lại lập tức vang lên.
"Rinh rinh rinh. . . . . . Rinh rinh rinh. . . . . ."
Mặc Tử Hàn nhìn tên lập tức nghe, lạnh lùng nói, "Ông muốn thế nào? Mau thả Thất Thất ra!"
"Ha ha ha. . . . ." Trong điện thoại truyền ra tiếng cười vui vẻ của Chung Khuê, sau đó ông ta giảo hoạt nói, "Cậu yên tâm, thời gian còn nhiều, cô ta tạm thời sẽ không chết, cậu còn có cơ hội cứu cô ta, chỉ là động tác của cậu cần nhanh lên mới được, nếu không thời gian sẽ bị cậu lãng phí hết đấy!"
"Ông muốn thế nào?" Mặc Tử Hàn hét lên hỏi.
"Rất đơn giản, tới nhà tôi, ngay lập tức!"
"Được!" Mặc Tử Hàn không có chút chần chờ, lập tức đáp ứng.
"Thống khoái! Tôi chờ cậu đến!"
Cuộc đối thoại ngắn gọn kết thúc, Mặc Tử Hàn nhanh chóng rời khỏi văn phòng.
Đã sớm có dự cảm sẽ xảy ra chuyện rồi mà sao lại không đi hỏi cô ấy? Hơn nữa biết rất rõ cô ấy sẽ làm chuyện nguy hiểm, tại sao mình còn để mặc cô ấy mà không theo dõi chặt chẽ chứ?
"Em cũng có tùy hứng của em. . . . . . Đừng giận em. . . . . ."
"Đáp ứng em. . . . . ."
Nhớ lại những lời Tử Thất Thất từng nói, tâm hắn lúc này lại rối loạn.
Cái tùy hứng của cô ấy là gì đây
Cô ấy rốt cuộc đang suy nghĩ gì vậy?
. . . . . .
Bên ngoài phòn