Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Cha Tới Rồi, Mẹ Chạy Mau

Cha Tới Rồi, Mẹ Chạy Mau

Tác giả: Ngũ Nguyệt Thất Nhật

Ngày cập nhật: 04:15 22/12/2015

Lượt xem: 1342166

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/2166 lượt.

Chú, chú sẽ chịu trách nhiệm với cháu sao?
Mặc Tử Hàn hoàn toàn không hiểu cậu vừa nói cái gì, cũng không ý thức được gợi ý của cậu. Nhưng mà khuôn mặt tiểu quỷ này có gì đó rất quen thuộc.
Từng gặp ở đâu?
Không có khả năng. 7 năm qua anh đều ở trong tù, sao có thể gặp được tiểu quỷ này?
Nhưng nếu có thể lấy được cái mũ trên đầu với cái kính kia thì…
Cậu nói bậy bạ loạn thất bát táo hết cả lên xong lập tức chạy lấy người. Mà sau khi xoay người cố không mở miệng, im lặng cười thầm.
Đùa xong vui thiệt!
Mặc Tử Hàn ngồi trong xe sửng sốt hồi lâu mới ý thức lại được, thê nhưng lại để tiểu quỷ kia trốn thoát.
“Chết tiệt!” Anh hung hăng mắng chửi.
Không ngờ Mặc Tử Hàn anh lại bị một tiểu quỷ, không, một tiểu nha đầu đùa giỡn xoay như cuộn phim. Nếu không phải quá lưu ý khuôn mặt kia, anh đã sớm đem cậu chặt làm tám khúc. Nhưng cũng thực kỳ quái, khi nhìn khuôn mặt kia anh lại có một cảm xúc khó hiểu…
“Đại ca.” Hỏa Diễm ngồi ở phía trước bỗng nhiên gọi anh.
“Làm sao?”Anh lạnh giọng.
“Thư của anh rơi rồi!
Mặc Tử Hàn cúi đầu xuống nhìn phong thư màu trắng dưới chân, hơi nhíu mày khom lưng nhặt lên.
Mở phong thư ra ấy vậy mà bên trong còn một phong thư nữa, mặt trên còn viết: “Mời tiếp tục mở!”
Mở phong thứ hai: Tiếp tục mở!
Mở phong thứ ba: Tiếp tục!
Mở phong thứ tư: Cách mạng vẫn chưa xong, tiếp tục chiến đấu!
Mở phong thứ năm: Kiên trì nhất định thành công, mục tiêu ngay trước mắt, cố lên!
Mở phong thứ sáu: Cách mạng đến đây kết thúc, chúc mừng, giải thưởng lớn ở phần sau.
Mi tâm Mặc Tử Hàn đã siết chặt lại một chỗ, hai tay tức giận xé rách phong thư cuối cùng. Bên trong xuất hiện thứ gì đó như một tấm bìa, nháy mắt nổi điên nhìn chữ ở trên:
“Thí nghiệm chứng minh, người kiên trì tới cuối cùng chính thức được đánh giá là ngu ngốc! (giải thưởng lớn ở mặt sau (^0^)~)”
Mặt sau?
Còn nữa?






Mang giày của người ta, đi đường của người ta khiến người ta không còn đường để đi…
Mặc Tử Hàn tức giận trừng mắt nhìn dòng chữ trên tấm bìa, tay anh vì tức giận mà hơi run run.
Xem? Hay là không xem?
Đây lại là một trò đùa nữa sao? Nhưng mà… cũng rất ngạc nhiên.
Lần đầu tiên trong đời, Mặc Tử Hàn anh lại có thể do dự.
“…”
Mặc Tử Hàn ngây ngốc xuất thần, không hề để ý đến Hỏa Diễm mà miệng khẽ lẩm bẩm…
“Tìm người trong hàng nghìn người… nhìn lại chợt thấy… người đó… đứng dưới đèn cụt… đèn cụt? Nơi nào có đèn cụt?”
Nháy mắt bừng tỉnh, anh liền nghĩ tới một nơi.
“Hỏa Diễm!”
“Dạ, đại ca”
“Cậu mau chuẩn bị xe, chúng ta tới khách sạn Rich”
“Vâng”
Chỗ đó chính là nơi lần đầu tiên bọn họ gặp nhau, trong phòng KTV, trong phòng VIP…

Khách sạn Rich
Phòng thay đồ của nhân viên
“Tớ nói này Thất Thất, cậu đã xem báo ngày hôm qua chưa?” Phương Lam vừa cởi bộ đồng phục nhân viên trên người ra, giả bộ thuận miệng hỏi.
“Không nhưng mà tớ biết chuyện anh ta ra tù rồi!”
Phương Lam kinh ngạc nhìn khuôn mặt bình tĩnh của cô.
“Vậy cậu tính như thế nào?”
“Nếu muốn tới thì chuẩn bị ứng phó” Đó là ý kiến của đứa con trai bảo bối của cô.
“Vậy trên đường không cẩn thận đụng phải thì sao?”
“Đương nhiên lập tức xoay người bỏ chạy!” Tử Thất Thất không do dự trả lời.
“Vậy nếu anh ta tới tìm cậu?”
“Vậy càng phải chạy, bị anh ta bắt được là thảm”
“Cậu có còn chí khí không vậy ?”
Phương Lam nghĩ lại bảy năm trước, cô gái kia chính là một tuyển thủ Tae Kwon Do gan góc phi thường, nhưng giờ phút này lại trở nên nhát gan như thế.
Thật khiến cô phải nhìn với cặp mắt khác, thật là nhìn lầm rồi…
“Chí khí?” Tử Thất Thất đột nhiên nhìn cô hung hăng nói “Chí khí có thể làm ra tiền sao? Chí khí có thể đem lại bát cơm sao? Chí khí có thể nuôi con giúp tớ sao? Chí khí có thể thay tớ trả nợ sao? Bị anh ta bắt được, lại còn biết tớ sinh cho anh ta một đứa con, không phải tớ đây chết chắc sao? Tớ chết cũng không sao, quan trọng là đứa con bảo bối của tớ phải làm sao? Huống chi tục ngữ có nói: Mang hài người ta, đi đường người ta khiến người ta không còn đường đi”
Phương Lam đổ mồ hôi.
Lại nữa, rõ ràng là cô đang ngụy trang cho sự bối rối hoảng loạn của mình.
“Ai…” Cô thán khí, an ủi vỗ bả vai Tử Thất Thất.
Trong lòng Tử Thất Thất đột nhiên run lên, hoảng hốt nói: “Tớ thay xong rồi, đi trước đây.”
Cô nói xong vội vàng chạy ra khỏi phòng thay đồ, nhưng vừa mới mở được cửa liền thấy Bách Hiên đang đứng đó, dường như đã đợi rất lâu.
“Thất Thất…” Anh nhẹ giọng ôn nhu gọi cô.
“Anh… anh sao lại ở đây?” Tử Thất Thất ngờ vực.
“Anh có chuyện quan trọng muốn nói với em, không biết có thể mượn chút thời gian của em không?”






Hai người một vào một ra, đối mặt mà đi
Tử Thất Thất có chút kinh ngạc nhìn anh.
Trải qua bảy năm ở gần nhau, cô biết sớm muộn gì ngày này cũng sẽ đến.
“Được thôi, vậy đi đâu nói chuyện?”
“Anh đã chọn được một nhà hàng tốt rồi!”
Đúng


XtGem Forum catalog