
Tác giả: Mộc Phù Sinh
Ngày cập nhật: 04:42 22/12/2015
Lượt xem: 1341661
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1661 lượt.
ươi!!!!” Tang Vô Yên gấp vô cùng, không biết nên nói như thế nào hắn.
“ Ngươi có biết sẽ chết người hay không đó!” Nàng tức giận.
Tô Niệm Khâm lần đầu tiên không nổi giận với nàng, lại nở nụ cười ôn nhu, tay đụng đến hai má nàng đã đỏ lên vì giận, “ Có thể nghe được tiếng ngươi vui vẻ mắng người, cũng là một chuyện rất tuyệt vời.”
Tang Vô Yên ngẩn ra.
trên mặt hắn vẫn mỉm cười, nhưng môi lại trắng bệch vì hồi hợp, trong lòng bàn tay tất cả đều là mồ hôi lạnh, hơn nữa người còn hơi hơi run. Hắn không phải vì lo sợ sinh tử của mình, mà vì trò đùa dai của Bành Duệ Hành.
Bọn họ trêu cợt hắn, hắn chẳng những không có một chút tức giận, ngược lại cảm thấy may mắn, may mắn Tang Vô Yên hoàn hảo không bị tổn thương gì.
Tang Vô Yên hơi áy náy đem mặt chôn bàn tay hắn.
“ Thực xin lỗi.” Nàng nhịn không được xin lỗi, sau đó không muốn xa rời lại cọ cọ tay hắn.
“Trán của ngươi……” Tô Niệm Khâm cảm giác được trên mặt nàng có một miếng băng.
“ Vừa rồi bị ngã. Vết thương rất nhỏ cực kỳ nhỏ” Tang Vô Yên lấy tay hắn sờ sờ.
---3---
Tiểu Tần xuống xe, sau đó đi tới.
“ Cám ơn trời đất, ta về sau cũng không dám trên xe nói ba chử Tang tiểu thư này nữa.” Tiểu Tần nói.
Tang Vô Yên thay Tô Niệm Khâm xin lỗi Tiểu Tần, ngượng ngùng cười cười.
Tô Niệm Khâm còn lưu luyến khối băng trên mặt nàng, ngón tay vẫn nhẹ nhàng lập đi lập lại ma sát chỗ đó, hoàn toàn không để ý đây là giờ tan ca đường bộ rất nhiều người.
Từ một khắc kia, Tiểu Tần mới phát hiện, nguyên lai Tô Niệm Khâm cũng là một nam nhân dị thường ôn nhu.
Hắn nói: “Vô Yên, em có biết em đối ta rất quan trọng hay không?” giọng Tô Niệm Khâm hòa lẫn với tiếng xe cọ. Giờ phút này dòng xe cộ tấp nập, người đi đường lại rất ít.
Tang Vô Yên bị hắn cảm động.
Nhưng nàng vẫn bắt buộc mình phải tỉnh táo trước sự ôn nhu của hắn, sau đó hỏi: “So với Dư Vi Lan còn quan trọng hơn?”
Tay Tô Niệm Khâm tức khắc lạnh cứng trên trán nàng, hồi lâu cũng không biết trả lời như thế nào.
Cảnh tượng này giống như ba năm trước đây, nàng hỏi: “Nếu ta và Dư Vi Lan cùng rớt xuống sông, chỉ có thể cứu một người, ngươi cứu ai trước?”
Bọn họ đi hai vòng lớn, vốn nghĩ rằng qua nhiều như vậy hai người sẽ thành thục hơn, hoàn toàn tiếp nhận đối phương, kết quả gần đến giờ phút cuối cùng mới phát hiện vẫn đang đứng nguyên tại chỗ.
Tang Vô Yên cúi xuống, thản nhiên nói: “Ta muốn đi về, trong nhà có chuyện.” Nàng đáp ứng về nhà ăn cơm với má Tang.
Tô Niệm Khâm việc nói: “Ta…… Chúng ta đưa em đi.”
“ Không cần, ngươi lo việc của mình đi.” Sau đó nàng giả bộ tươi cười tạm biệt hai người.
Lí Lộ Lộ khuyên nàng: “Kỳ thật vị trí thứ hai trong tim hắn cũng không tệ.”
Tang Vô Yên về nhà nói cho Trình Nhân nghe.
Trình Nhân phát hỏa nói: “Cái gì thứ hai hả, bậy bạ!” Tang Vô Yên biết, Trình Nhân không phải giận ý kiến của Lí Lộ Lộ, khiến cô ấy tức giận chính là người kia.
Trước kia ngủ, Trình Nhân còn không quên mắng một câu, “tmd Tô Niệm Khâm, thứ gì!”
Ngày hôm sau, mấy radio trong thành phố tổ chức một chương trình. Tổng giám nói mời một DJ nổi tiếng của thành A tới, Tang Vô Yên cảm thấy rất có thể là Nhiếp Hi, vì thế còn chưa tới giờ làm đã tới radio, kết quả không phải.
Tang Vô Yên hơi thất vọng.
Sau ngày đó, nàng và Nhiếp Hi chỉ còn quan hệ tiền bối và hậu bối.
Rất lâu sau đó, trong lễ trao giải nàng gặp được Nhiếp Hi.
Nhiếp Hi lúc ấy thấy nàng liền hỏi: “ Hai ngươi thế nào……” buổi tối, Tang Vô Yên nhận được điện thoại của nàng.
“ Ta ngượng giáp mặt nói chuyện với ngươi, ta rất hối hận lúc ấy nói với ngươi những lời đó. Ta dường như là một đầu sỏ gây nên cuộc chia tay của hai người, cũng làm cho Niệm Khâm thống khổ lâu như vậy.”
“ Không phải. chuyện đó không thể trách ngươi.”
Nhiếp Hi cười khổ, “Ta nói trắng ra như vậy, vì ta cũng có tư tâm. Cho nên ta áy náy. Nào biết vô luận là không còn Dư Vi Lan và mất đi ngươi, hắn vẫn như cũ không chọn ta.”
“ Như vậy Hi tỷ, ngươi cảm thấy hai chúng ta, ai có vẻ may mắn hơn?” Tang Vô Yên nhẹ giọng hỏi.
Nhiếp Hi nghĩ nghĩ, thực còn thật sự nói: “ Nếu như ta nói, ta sẽ lựa chọn làm ngươi. Dù sao ngươi còn có cơ hội, hơn nữa nói không chừng chính là ngươi hiểu lầm, có lẽ hắn đã quên cô ấy.”
Tang Vô Yên cười chán nản, “ Chỉ cần hắn yêu một người, sẽ dám trước mặt người khác thừa nhận hắn yêu nàng, làm sao có thể hiểu làm. Hắn chính là người như vậy. Chúng ta đều biết.”
Hắn cũng không lừa nàng, cũng sẽ không nói chút không hề dùng hoa ngôn xảo ngữ để lừa nàng vui, dường như chuyện hắn không làm được sẽ không hứa hẹn. Nhưng Tang Vô Yên phát hiện bị người yêu lừa kỳ thật là một chuyện mang lại cảm giác hạnh phúc.
Mà Tô Niệm Khâm không phải.
Bởi vì là Dư Vi Lan, cho nên Tô Niệm Khâm một chữ cũng không nói. Đây là phương thức lảng tránh yêu thích nhất của hắn.
Câu cuối cùng, Tang Vô Yên hỏi: “Người đó có khỏe không?”
“ Ngươi nói Niệm Khâm?”
“ Không.” Tang Vô Yên lập tức phủ nhận, nàng cũng không dám hỏi thăm tin tức hắn.