
Tác giả: Mộc Phù Sinh
Ngày cập nhật: 04:42 22/12/2015
Lượt xem: 1341655
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1655 lượt.
Nhiếp Hi hiển nhiên hiểu được “người đó” Là ai,“ Tốt lắm, trượng phu từ thoát được một kiếp sinh tử, càng thêm ân ái. Cô ấy là một phụ nữ có bản lĩnh, một gia đình tan rã hiện giờ bị nàng thu dôn không tệ.”
Hôm qua nàng lại một lần nữa nhắc tới tên Dư Vi Lan trước mặt Tô Niệm Khâm, Tô Niệm Khâm thế nhưng ngay cả một câu giải thích cũng không có.
Trán ngã bị thương, kỳ thật cũng không nhẹ. Nàng là lần đầu tiên nếm thử cảm giác bị kim châm. Lại đến bệnh viện thay thuốc, lần này sửa một chút là ok. Lại đi ngang qua cửa hàng thời trang đó, Tang Vô Yên nhìn ví tiền, nhịn đau mua cặp áo lông đó. nhân viên cửa hàng nhiệt tâm nói: “ Nếu bạn trai mặc vào không thích hợp, có thể cầm đến đổi.”
Tang Vô Yên cười khổ, có lẽ nó vĩnh viễn chỉ có bị mình để trong tủ áo thôi. Nàng ngồi ở ghế dài trong công viên, đem mặt dán vào áo lông, nó là lông dê và lông thỏ dệt thành chạm vào cảm giác rất tốt, rất giống vẻ mặt ôn nhu đếm trên đầu ngón tay của Tô Niệm Khâm. Mới nghĩ tới hắn, bất tri bất giác, Tang Vô Yên lại rơi lệ.
Bọn họ đều không hiểu, nhưng là nàng biết. Nếu Tô Niệm Khâm nói yêu là yêu, tình yêu là suốt đời, có thể sông cạn đá mòn; nếu hắn nói không thương, kia thật sự chính là không thương. Nhưng đối với chuyện Dư Vi Lan, hắn luôn lảng tránh, làm cho nàng rất khổ sở.
Buổi tối nàng đem cá hầm má Tang làm, đặt ở lò vi sóng hâm nòng cho Trình Nhân ăn.
Trình Nhân nói: “Ta đang cảm, một mình đi ăn cơm, nhìn thực đơn chọn món ít cay. Kết quả thiếu chút nữa ta bị cay chết”
Tang Vô Yên bật cười, “Do ngươi ăn không quen.”
“ Nhưng một khi mê rồi, không cay không ngon.”
Tang Vô Yên cũng biết ăn quán quê nhà, khẩu vị rất nặng, thích ăn cay và nóng, cho dù ăn đồ nướng cũng phải cay, cảm giác rất đã nghiền.
Trình Nhân lại nhìn đĩa cá, hít một ngụm lớn không khí vào bụng.
Tang Vô Yên nói:“ Buổi chiều ta lại gặp được Ngô Vu. Hắn đúng là người không tệ.”
“ Đáng tiếc ngươi không thích.”
“ Nếu ta gặp Ngô Vu trước ta sẽ thích hắn, sau đó lập tức gả đi, cho nên nói duyên phận là chuyện rât kỳ diệu, gặp một ít người liền bỏ lỡ một ít người khác.”
Trình Nhân trừng mắt nhìn,“ nhảm nhí? Có cái gì mà kỳ diệu, không phải chỉ là một đống shit chó sao.” (lời tg 100%)
Tang Vô Yên dừng phản ứng 3 giây, sau đó phun hết cơm trong miệng.
Tang Vô Yên ở trung tâm nhi đồng làm phó trợ lý trí liệu cho một số bạn nhỏ, đơn giản là dạy một số động tác khóe lóe một chút. Lúc nghỉ, nàng ngồi ở đàn piano, nhấn vài phím bài (Chiếc đũa múa), Tô Niệm Khâm nói rất đúng có chút người một bài phải cần ba năm mới học được. Nàng chính là người có tư chất kém cỏi nhất kia.
Tiểu Kiệt chủ động đi tới dùng ngón trỏ nhấn phím đàn.
Tang Vô Yên ôm hắn lên, cười nói: “ Tiểu Kiệt, tỷ tỷ dạy Tiểu Kiệt đánh đàn nha?”
Đang nói, Tang Vô Yên thấy Dư Tiểu Lộ ở trước cửa.
Hai người một lúc lâu cũng được tự nhiên, hẹn gặp ở tiệm cà phê đối diện trung tâm nhi đồng.
“ Ngươi kết hôn?”
“ Uh,” Dư Tiểu Lộ hạnh phúc nói, “ Là con mọt sách giáo viên đại học.”
“ Thật sự là chúc mừng ngươi.”
“ Trước đừng nói ta, ngươi gặp Niệm Khâm chưa?” Nàng đặc biệt tới thành B hỏi chuyện này.
“ Uh.” Tang Vô Yên không biết nên dùng trả lời như thế nào.
“ Ngươi còn thương hắn không?”
“ Ta thương hắn có ích lợi gì, có lẽ hắn cũng không thật sự yêu ta.”
Dư Tiểu Lộ dừng một chút, “ Bây giờ bọn họ thật sự không có gì.”
“ Không biết.”
“ Không nói chuyện khác nữa, ngươi gặp qua hắn, có phát hiện thị lực hắn tệ rất nhiều, bây giờ chỉ còn lại có ánh sáng mỏng manh.”
Tang Vô Yên đột nhiên ngẩng đầu,“ Vì sao?”
“ Sau khi ngươi đi rồi, hắn hàng đêm đều say rượu, ngươi có biết cồn đối thần kinh thị giác thương tổn thật lớn. chúng ta nói hắn cũng không nghe. Cho nên, Vô Yên, không cần nói hắn không thương ngươi.”
Hai người trong lúc đó dừng dừng.
“ Vô Yên, ngươi này một năm gặp qua bao nhiêu người?”
“ Ba.”
“ Không, tính luôn Niệm Khâm là bốn lần.” Dư Tiểu Lộ sửa đúng.
Tiếp theo nàng lấy sắp ảnh từ túi xách đặt trên bàn, “ Ngươi chẳng lẽ không cảm thấy kỳ quái, ta làm sao mà biết ngươi ở trong này? Vì sao lễ truy điệu của phụ thân ngươi được làm long trọng như vậy? Vì sao phòng phụ thân ngươi trong trường học còn có thể bảo trì đến nay không bị người khác chiếm dụng? Vì sao mẫu thân ngươi có thể nghỉ hưu trước một năm? Vì sao ngươi và Ngô Vu kia cơm ăn đến một nửa Niệm Khâm lại đột nhiên xuất hiện? Ngươi không biết là, ba năm này, tuy rằng có khó khăn gì thì mọi chuyện đều thuận lợi?”
Sau đó Tang Vô Yên nhìn những tấm hình kia. Tất cả đều là những nơi trong một năm qua cô từng xuất hiện.
“Nhất cử nhất động của ngươi hắn đều biết. Hắn vẫn biết, nhưng hắn không dám tới xuất hiện trước mặt ngươi, hắn sợ phải thừa nhận chuyện ngươi không thương hắn là thật, hắn nghĩ là tốt nhất là để mẹ ngươi sắp xếp cho ngươi đi xem mắt. Ngươi có biết hắn luôn ngoài miệng nói một kiểu, trong lòng cất giấu một kiểu khác.”
Tay T