XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Chàng Ngốc Ở Thôn Nọ

Chàng Ngốc Ở Thôn Nọ

Tác giả: Phúc Bảo

Ngày cập nhật: 04:38 22/12/2015

Lượt xem: 1341030

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1030 lượt.

người bên trong chui cửa sổ nhảy ra ngoài, hiểu không?”
Trường Sinh nhìn vào hướng đó, rồi quay đầu nhìn Hà Hoa: “Đó là nhà người khác.”
Hà Hoa: “Ta biết là nhà người khác, nhưng chủ nhà này chẳng phải thứ tốt lành gì! Là người xấu! Mụ ấy ức hiếp ta, ức hiếp vợ huynh, xấu xa như gã Phùng thọt vậy đó, vậy có phải huynh nên giúp đỡ ta, bênh vực ta hay không?”
Trường Sinh nghĩ nghĩ, gật gật đầu.
“Vậy là được rồi.” Hà Hoa nói xong kéo Trường Sinh bước vào, ghé vào dưới cửa sổ lắng nghe động tĩnh, xác nhận lão Phùng thọt còn ở bên trong chưa đi, liền quay qua nói nhỏ với Trường Sinh: “Nhớ kỹ lời dặn, giữ thật chặt cửa sổ này, giá nào cũng không được để cho người bên thoát ra. Ta đi một lát, lát nữa mặc kệ xảy ra chuyện gì, nếu ta chưa trở về thì huynh cũng không được nhúc nhích.”
Giao việc cho Trường Sinh xong, Hà Hoa vòng ra sân trước, tìm khúc gỗ chặn cửa từ bên ngoài, lại rón ra rón rén mò đến đống củi trong sân nhà mụ góa Trần, đổ dầu lên trên, lấy đồ đánh lửa ra đánh lửa. Ngọn lửa nhỏ gặp dầu thắp thì bùng lên, cũng không lớn. Hà Hoa ngồi xổm bên cạnh châm củi, lửa càng ngầm thì cháy càng to.
Lúc này toàn thôn già trẻ lớn bé đều đang ngủ say, trong nhà mụ góa Trần và Phùng thọt vụng trộm xong cũng vùi trong chăn ngủ, mấy con chó trong thôn phát hiện lửa cháy trước tiên, đầu tiên là một con chó sủa vài tiếng, ngay sau đó toàn thôn bảy tám con chó đều bắt đầu sủa.
Trong nhà, mụ góa Trần và Phùng thọt vốn có tật giật mình nên ngủ không sâu, nghe mấy tiếng chó sủa hai người liền tỉnh, vừa mở mắt đã thấy ngoài cửa sổ sáng rực. Mụ góa Trần kêu một tiếng ‘chết rồi’ rồi vội vàng khẽ hé cửa sổ ra, thì thấy đống củi nhà mình đang bốc cháy! Mụ ta gấp đến độ vội vàng mặc quần áo định đi dập lửa. Lão Phùng thọt kia cũng sợ tới mức nhất thời không biết làm gì, sững sờ ngồi một chỗ.
Mụ góa Trần: “Ngồi đó làm gì! Đàn ông không biết giúp một tay sao!”
“A? A…” Lão Phùng thọt lên tiếng vội vàng đi tìm quần.
Ngay lúc chợt nghe bên ngoài nổi lên tiếng chiêng, hai người giật mình, sắc mặt cực kỳ xấu. Tiếng chiêng này nói rõ là có người trong thôn cũng thấy lửa cháy, nên báo cho mọi người lại cứu hỏa! Cũng không cần tiếng chiêng này, giữa đêm giữa hôm chó trong thôn sủa ồn ào như thế, người dân đều bị đánh thức đang tụ tập lại đây.
Lão Phùng thọt vốn do thông dâm với vợ người khác nên bị đánh gãy chân, gặp tình huống này sợ mất mật, quần còn chưa kịp mặc đã lăn luôn khỏi giường lao ra bên ngoài.
“Đừng… Đừng ra ngoài!” Mụ góa Trần cũng sợ hãi, chỉ lo lão Phùng thọt này vừa ra khỏi cửa đã bị dân trong thôn tới cứu hoả bắt gặp, mụ chạy lại cửa để kéo lão ta lại thì thấy Phùng thọt đang ra sức đẩy cửa, nhưng cửa làm thế nào cũng không mở được.
“Mẹ kiếp! Cửa này không mở được!” Lão Phùng thọt vừa chửi vừa xô cửa.
“Ngươi muốn giết ta à! Chạy ra cửa trước nếu bị người ta bắt gặp thì còn giữ được mạng không hả!” Mụ góa Trần kéo hắn, cũng không kịp nghĩ đến việc cửa nhà tại sao lại không mở được, chỉ vội la lên, “Nhảy cửa sổ phía sau đi, trốn bằng cổng sau ấy, cửa đó không có người!”
Lão Phùng thọt lại cuống quít chạy vào phòng định thoát bằng lối cửa sổ. Cửa sổ mới đẩy ra được một khe nhỏ, lại bị đóng ngay lại, vừa nặng vừa chắc, giống bị cái gì đó đè ở bên ngoài. Lão Phùng thọt sợ tới mức lảo đảo về phía sau, ngã sóng xoài xuống đất, sắc mặt trắng bệch trừng mắt chỉ vào cửa sổ lắp bắp: “Có… Có… Có ma …”
Mụ góa Trần chạy vào, chỉ kịp má ơi một tiếng cũng thiếu chút nữa ngã ngồi trên mặt đất. Trên cửa sổ kia rõ ràng có bóng người…
Hai người sợ tới run cầm cập, thì chợt nghe tiếng đập cửa rầm rầm, có người ở ngoài kêu lớn: “Thím Hai! Tỉnh dậy đi! Chúng ta cần phải vào nhà!”
Thần trí mụ góa Trần lúc này mới quay về, nhưng nghe trong sân nhà mình tiếng người ồn ào không dứt, chắc chắn không ít người tụ tập lại đây, quay lại nhìn gã Phùng thọt đang dính cứng trên mặt đất, toàn thân chỉ mặc mỗi quần lót, chính mình cũng quần áo không chỉnh tề, so với gã ta cũng chẳng nhiều hơn bao nhiêu. Mụ ta hoảng loạn chân tay luống cuống, không dám lên tiếng trả lời, chạy khắp nơi tìm quần áo.
Người bên ngoài lại kêu gì đó, mụ cũng chẳng nghe nổi, còn đang cuống cuồng thì cửa nhà đã bị người ta đẩy ra, mụ sợ tới mức vội vơ lấy chăn trên giường trùm lấy người, chăn còn chưa kịp trùm hết người thì người ta đã xô cửa vào. Đó là một vài thím trong thôn, vì nhà mụ ta là nhà góa phụ, đàn ông vào không tiện lắm, có vài thím cùng chồng mình đến dập lửa nên vào nhà xem tình hình. Vừa mở cửa phòng trong ra, cảnh tượng trong phòng đập ngay vào mắt.
Mấy người đàn bà lập tức ngây ngẩn cả người, trừng mắt nhìn nửa thân trần của mụ góa Trần và thân mình gần như lõa lồ của gã Phùng thọt trên mặt đất, tới lúc phục hồi lại tinh thần, không biết ai hét lên một tiếng : “Má ơi! Có chuyện rồi! Mọi người mau vào xem này!”
Các ông nghe tiếng chạy vội vào, mụ góa Trần lúc này thật sự là nằm bẹp trên mặt đất.
Hà Hoa canh chừng bên ngoài, thấy người dân trong thôn lục tục kéo đến, vội vàng tr