Old school Swatch Watches

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Chàng Trai Ngọt Ngào

Chàng Trai Ngọt Ngào

Tác giả: Mễ Mễ Lạp

Ngày cập nhật: 03:00 22/12/2015

Lượt xem: 134892

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/892 lượt.

từng chữ: “Tôi tuyệt đối không lùi bước trước các người, tôi phải chứng minh cho người thân nhất của tôi là Tiểu Vũ biết rằng, mặc dù tôi không biết võ công nhưng tôi sẽ cố gắng hết sức bảo vệ cô ấy!”
Tôi ngây người, ngoảnh đầu lại nhìn Nam Trúc Du.
Lúc này đang là hai giờ trưa, ánh nắng vàng gay gắt chiếu xuống mặt đất, nhuộm một màu vàng rực xung quanh người Nam Trúc Du.
Nam Trúc Du đứng thẳng người, sừng sững như một ngọn núi.
Ánh mắt đẹp như hoa đào tháng ba nhưng lại vô cùng kiên quyết ấy khiến cho người khác cảm thấy khó mà đánh gục được anh.
Nụ cười rạng rỡ và quyến rũ trên khuôn mặt lúc này lại trở nên vô cùng cố chấp, kiên cố như một viên đá kim cương không một thứ máy móc nào có thể cắt vụn chúng ra được.
Tôi ngây người nhìn chàng trai khôi ngô đang đối mặt với nguy hiểm trước mặt. Khoảnh khắc này đây, tôi thấy trái tim mình khẽ rung lên, những cảm xúc dạt dào dâng lên trong lòng.
“Cẩn thận”, rất lâu sau tôi mới có thể cất lời.
“Ừ”, Nam Trúc Du khẽ gật đầu, cách xa tôi ra rồi ngoảnh đầu lại, bước về phía đám người hung hổ kia.
“Này nhóc, biết bọn tao là ai không?”, tên thủ lĩnh đưa mắt nhìn từ đầu đến chân Nam Trúc Du rồi nói: “Nếu ngươi tưởng rằng bọn tao cầm tiền của ông chủ rồi sẽ khách sáo với mày thì mày nhầm to rồi đấy! Nói cho mày biết, ông chủ nói rồi, chỉ cần không đánh chết mày, mọi hậu quả ông chủ đều có thể dàn xếp ổn thỏa, thế nên chúng tao cứ đánh nhiệt tình! Ha ha ha…”
Không phải chứ, bố bỏ tiền ra để thuê đám lưu manh này sao? Tôi căng thẳng tột độ nhìn về phía Nam Trúc Du, thực sự rất muốn chạy đến che chắn cho anh ấy.
“Đúng thế, đại ca, làm côn đồ đã lâu như vậy, đây là công việc thú vị đầu tiên mà chúng ta có được, không chỉ cho chúng ta thoải mái đánh người mà không phải chịu hậu quả, đánh xong lại còn được một món tiền lớn nữa chứ…Ha ha ha!”, một tên đàn em lên tiếng hùa theo.
“Chú em, đừng có mà đắc chí quá đà, đừng quên lần trước mày đấm một cái gãy hết cả hàm răng của người ta, đấm cái thứ hai làm mù mắt nó, đấm thứ ba làm nó hôn mê ngay tắp lự đấy. Nghe nói tên đó giờ vẫn còn chấn động não đến điên điên dại dại!”, tên thủ lĩnh trợn mắt quát đàn em.
Ặc…bố ơi, cho dù bố có không ưa Nam Trúc Du thì cũng đâu đến mức phải tìm đến đám côn đồ dữ tợn này để xử lí anh ấy? Đây là thử thách cái kiểu gì vậy?
“Không sao đâu đại ca, ông chủ Lâm nói rồi, nếu như thằng ranh này có tàn phế thì ông ấy cũng sẽ chịu trách nhiệm đưa nó tới bệnh viện, chăm nuôi nó cả đời!”, một tên côn đồ thân hình vạm vỡ lên tiếng.
Ha ha …tôi cố gắng cười nhạt vài tiếng, cố gắng coi những điều mà đám côn đồ này nói là chuyện cười, nhưng mà trong đầu chợt hiện lên hình ảnh Nam Trúc Du bị đánh cho thê thảm, tự nhiên toàn thân tôi bắt đầu run rẩy.
“Nam Trúc Du…”
Tôi gọi tên anh ấy, rất muốn ngăn chặn khi bi kịch vẫn chưa kịp xảy ra.
“Tiểu Vũ, em cứ yên tâm!”, dường như cảm nhận được sự lo lắng của tôi, Nam Trúc Du ngoảnh đầu lại, khóe môi khẽ nhếch lên, nở nụ cười tươi tắn để cho tôi yên tâm.
Yên tâm? Trước tình huống này làm sao tôi có thể yên tâm cho được?
Nam Trúc Du ơi, anh mau nhận thua đi mà! Em thà nhìn thấy anh cúi đầu nhận thua trước mặt đám lưu manh này, hoặc là dùng “nhan sắc” hoặc giả bộ đáng yêu như trước đây để đạt được mục đích của mình còn hơn phải nhìn thấy anh bị đám lưu manh này đánh cho thành mù, câm, điếc, thậm chí là bị chấn động não phải nằm liệt trong bệnh viện.
“Tiểu Vũ, em yên tâm, vì em anh tuyệt đối không cúi đầu trước đám lưu manh này!”, Nam Trúc Du nói dứt lời liền ngoảnh đầu lại, lớn tiếng nói với đám côn đồ: “Đám người các ngươi ngày ngày rỗi hơi, chỉ biết đi gây chuyện thị phi, ức hiếp người yếu ớt. có giỏi thì lại đây!”
Xong….rồi….
Quạ quạ…từng con quạ đen kêu la thảm thiết lần lượt bay trên đầu tôi.
“Thằng khốn kiếp, mày thật không sợ chết đúng không? Anh em đâu, xông lên!”
Tên thủ lĩnh vừa ra lệnh là lập tức đám đàn em liền hùng hổ lao đến.
“Đừng mà…”, tôi than thầm trong bụng, nhắm nghiền mắt vào không dám nhìn.
“Đừng mà…”, một giọng nói hoảng loạn, vô cùng thê lương và yếu đuối đột nhiên vang lên, “Cứu tôi với, có đám côn đồ bắt nạt người khác này…”
Hả….
Toàn thân tôi như gặp phải một cơn chấn động mạnh, mắt mở to kinh ngạc nhìn Nam Trúc Du vốn đứng cách tôi không xa không biết từ lúc nào đã chạy ra xa tôi cả trăm mét, đứng giữa đường có đông người qua lại, mặt tỏ vẻ đáng thương, chỉ vào đám côn đồ hung dữ rồi gào to: “Cứu tôi với, bọn họ muốn hại tôi! Có ai tốt bụng mau mau lại cứu tôi với!”
Hả? Cả người tôi cứng đờ như đóng đá, cố gắng mãi mà không sao cử động được.
“Sao thế? Có chuyện gì vậy?”, một đám người qua đường vội vàng dừng bước, quay đầu lại nhìn chàng trai có khuôn mặt khôi ngô tuấn tú đang hoảng loạn như một con cừu yếu đuối bị đàn sói bao vây.
“Có đám côn đồ đuổi theo định đánh tôi, bọn họ còn nói sẽ …a…đáng sợ quá!”
Đôi mắt quyến rũ ngân ngấn nước, bộ dạng thật đáng thương nhưng vẫn toát lên vẻ quyến rũ lạ thường. Người thanh niên đang đứng đó, ánh mắt chỉ cần kh