
Tác giả: Minh Nguyệt Thính Phong
Ngày cập nhật: 04:02 22/12/2015
Lượt xem: 1341663
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1663 lượt.
cô sẽ có. Tôi sẽ giúp cô chen lấn xếp hàng đăng kí, cô mau tới bệnh viện khám, bệnh tâm thần không đơn giản đâu, nên chữa trị sớm một chút, người còn sống là còn hy vọng.”
“Không cần khách sáo. Ngày mai thứ Bảy, tôi không phải đi làm, có thể ngủ nướng. Nhưng bác sĩ Mạnh lại vất vả rồi, ngày mai anh còn phải đi làm, cố gắng kiếm tiền nhiều một chút.”
“Ngày mai tôi không chỉ đi làm, tôi vừa làm xong cuộc phẫu thuật cấp cứu, ngủ chưa kịp sâu giấc cô lại dở điên gọi điện thoại đánh thức tôi vào nửa đêm, cô cứ chờ đấy. Dám đùa với tôi, e rằng người đấy trên đời này còn chưa sinh ra.”
À, hóa ra anh vừa có cuộc phẫu thuật cấp cứu, chắc sáng mai anh sẽ đi thăm khám các bệnh nhân. Aiz, anh thật vất vả. Trần Nhược Vũ cắn chặt răng nuốt hết những lo lắng của mình xuống bụng.
“Vấn đề nhân sinh thế thái trên đời này hẳn là bác sĩ Mạnh không chịu nghiền ngẫm triệt để, anh cứ từ từ mà nghiên cứu. Những gì muốn nói tôi đã nói xong, tóm lại anh cũng nên tự kiểm điểm bản thân mình đi, không hẹn gặp lại.”
“Tút tút .”Tiếng cúp điện thoại.
Không đoán được, Mạnh Cổ trả thù dồn dập như vũ bão, tiếng chuông điện thoại gọi tới khiến Trần Nhược Vũ giật nảy mình, cô dập máy anh lại gọi.
Haiz, sức chiến đấu của vị bác sĩ Mông Cổ này dai hơn đỉa đói, vừa làm xong cuộc phẫu thuật tốn không ít sức nên đi ngủ chứ gọi điện cho cô làm gì? Trần Nhược Vũ tắt máy, nhét điện thoại dưới gối. Thở hắt ra một hơi rồi vui vẻ chìm sâu vào giấc ngủ.
Quá hay, phụ nữ cũng phải có tôn nghiêm. Mặc dù cô chỉ là người phụ nữ bình thường, không phải dạng đi đến đâu tỏa sáng đến đấy, nhưng giữ lại cho mình chút tôn nghiêm, bản thân cũng thấy mình ‘phát sáng‘ hơn.
Từ nay về sau, Trần Nhược Vũ sẽ không gặp lại Mạnh Cổ.
Cho dù sóng lớn cũng không sợ hãi, dùng tâm trạng bình thản đối diện. Mỗi ngày cô đều chăm chỉ đi tìm khách hàng, chức vụ hiện tại của cô là nhân viên bán hàng kiêm đại lý bảo hiểm. Cô muốn kiếm tiền, tuy rằng không cần gởi tiền chợ về cho gia đình, nhưng mỗi tháng cô đều trích một khoản gởi về.
Cũng không có ý gì khác, là vì hai chữ mặt mũi.
Gia đình cô có mặt mũi, cũng chính là cô có mặt mũi.
Không phải cô đam mê hư vinh, chỉ vì ở quê hương – thành phố C, những bạn bè thân thích xung quanh đều có công việc khá giả. Đất chật người đông, chuyện gì cũng lan rất nhanh, hàng xóm láng giềng đều quen biết cô.
Đối với chuyện của người khác, Trần Nhược Vũ luôn tìm cách lẩn trốn, nhưng ba năm trước đây, cô bạn tốt Cao Ngữ Lam bị đổ oan là người bắt cá hai tay, cô bị ép buộc phải diễn kịch cùng đám ‘diễn viên ấy’. Vì thế, Cao Ngữ Lam bị bạn học coi thường, bạn trai lúc đó là Trịnh Đào cũng vứt bỏ.
Ở quê cô, chuyện con gái bắt cá hai tay rất được quan tâm, Cao Ngữ Lam bị coi là người phụ nữ không biết liêm sỉ. Hơn nữa, ả gây ra chuyện là Tề Na diễn kịch lại diễn đến cùng, còn anh chàng Trịnh Đào si tình đáng thương đang trong tình cảnh đau khổ day dứt vì mối tình dang dở, càng khiến Cao Ngữ Lam bị người khác căm ghét. Tuy rằng không chửi bới nặng nề nhưng lại cắt đứt quan hệ với Cao Ngữ Lam, quyết không thèm nhìn mặt.
Trần Nhược Vũ là bạn cùng phòng với Cao Ngữ Lam, mà Tề Na cùng cô cũng là bạn học, cho nên những người xa lánh Cao Ngữ Lam cũng là bạn cô. Thời điểm câu chuyện bùng nổ, Trần Nhược Vũ cũng có mặt, cô còn biết được sự thật trong đó.
Cao Ngữ Lam nói với Trần Nhược Vũ cô không bắt cá hai tay, mọi chuyện chỉ là hiểu lầm. Nhưng không ai tin những lời Cao Ngữ Lam nói, tuy trong lòng Trần Nhược Vũ tin tưởng Cao Ngữ Lam nhưng khi mọi chuyện xảy ra cô lại không dám đứng lên nói ra sự thật. Cô giữ im lặng, một câu cũng không dám lên tiếng.
Trần Nhược Vũ không dám. Cô sợ bị cô lập, bị coi thường. Quê nhà nhỏ xíu như hạt đậu khắp nơi đều là bạn bè.
Chỉ vì do dự mà sau này đã khiến cô hối hận vô cùng.
Cô giữ lại được đám gọi là bạn bè chính nghĩa nhưng lại mất đi người bạn tốt Cao Ngữ Lam. Cuối cùng, Cao Ngữ Lam cũng rời khỏi thành phố C tới thành phố A, rời khỏi đám bạn ‘tốt’ này.
Đây là vết thương không bao giờ lành lại được của Trần Nhược Vũ, cô cảm thấy mình là kẻ đồng lõa đã khiến Cao Ngữ Lam phải rời khỏi quê nhà. Cô thường xuyên bị dằn vặt bởi sai lầm khi ấy.
Rốt cuộc, cũng có một ngày Trần Nhược Vũ đau đến mức không chịu nổi, cô đã đứng lên nói rằng cô tin tưởng Cao Ngữ Lam không phải là người như vậy, cô khẳng định chuyện này bên trong có hiểu lầm nào khác.
Nếu chuyện này là sự hiểu lầm, thì chỉ có cô ả Tề Na và Trịnh Đào giở trò, Tề Na đương nhiên sẽ không cho những lời phản bác này của Trần Nhược Vũ tồn tại trên cõi đời. Thân là người bị hại, Trịnh Đào và Tề Na luôn chiếm được cảm tình của chúng bạn. Cô đơn thân độc mã đưa ra lời phản bác, kết cục cũng bị mọi người xa lánh.
Bị xa lánh đã đành, cô còn trở thành mục tiêu công kích của nhiều người, lấy cô ra làm kẻ bình phẩm. Cô béo lên hai cân, ăn mặc quê mùa, công việc không ổn định, cô không có bạn trai ...
Những lời nói độc địa không ngừng cứa vào tâm trí của Trần Nhược Vũ, cả người đầy thương tích. Vì thế cô giống như C